Sau một tiếng sấm vang dội, từ trong bóng tối, ba mươi sáu chiếc l*иg đèn đồng loạt sáng lên.
Ba mươi sáu người khoác xiêm y màu xám, bên ngoài choàng áo dày để chống lại cái lạnh buổi sớm. Người dẫn đầu không cầm đèn mà trong tay là một chiếc trống lớn.
Mặt trống trắng tinh, ở giữa may một miếng da thú màu đen.
Mỗi lần người đó gõ lên, tiếng sấm lại vang dội một lần.
Bầu trời cũng theo đó mà biến chuyển, từ những lớp mây dày lộ ra ánh sáng vàng len lỏi bên trong.
Tương truyền, chiếc trống này được làm từ da Quỳ Ngưu, từng là chiếc trống oai hùng thời Hồng Hoang. Khi xưa mỗi lần trống vang, bầu trời sẽ hiện ra tám mươi mốt ngàn sắc màu, rực rỡ huy hoàng.
Nay trải qua hàng vạn năm, yêu lực suy yếu chỉ còn chưa đến ba phần, chiếc trống ấy giờ đây chỉ còn là biểu tượng tượng trưng cho uy quyền và trấn áp.
Sau năm tiếng trống nối tiếp, nhóm lính gác ca trực bước tới mở cổng thành.
Cổng thành chia làm ba cánh, lần lượt cao bảy thước, hai trượng và tám trượng.
Thủ vệ đứng trước cổng, giơ cao trống Quỳ cổ, trầm giọng hô vang:
“Bộ khoái Thiên Sư Ty Đồ Châu, chín huyện mười tám thôn, ngày 9 tháng 3 vào thành trình diện!”
Tiếng hô vừa dứt, cổng thành rộng mở.
Bóng dáng to lớn ẩn mình ngoài thành bắt đầu chuyển động. Hồ rượu cao ngang người bị hất văng xuống đất. Nơi núi hoang vu, từng tiếng gầm rú trầm thấp của yêu thú đồng loạt vang lên, uy lực còn chấn động hơn cả tiếng trống Quỳ cổ.
Trên sườn đồi cách đó không xa, một bóng hình nhỏ bé đứng vững trên ngọn cây.
Thấy cửa thành mở, bóng dáng nhỏ ấy liền nhảy xuống, cành hoa trĩu nặng cũng khẽ rung theo.
“Xuất phát sớm ba ngày, cuối cùng cũng kịp rồi!”
Một nhúm tuyết trắng rơi xuống đất, đôi tai mềm mại vui vẻ đung đưa trong gió.
Mọi người đều biết phần lớn yêu quái của Bộ khoái Thiên Yêu Ty đều là hung thú, nhưng giữa núi rừng tràn ngập sát khí này… lại có một sinh vật nhỏ nhắn đáng yêu đến vậy sao?
Chợ sớm trước cổng thành.
“Nồi canh dê này mang đến Thiên Yêu Ty, thêm hai mươi chiếc bánh nữa!”
“Sáu chén mì thịt bò ăn tại đây hả?”
“Bánh đường, bánh đậu đỏ, quẩy chiên, bánh mè tròn vừa nặn vừa chiên đây—!”
Ánh sáng từ những chiếc l*иg đèn đỏ thắp sáng cổng thành như ban ngày. Mùi thơm từ thức ăn nóng hổi lan tỏa, tiếng rao bán rộn ràng khắp nơi.
Dòng yêu quái nối đuôi nhau bước qua ba cánh cổng thành.
Dù giữ nguyên hình người, nhưng vóc dáng, đôi mắt, đôi tai hay một phần da lộ ra bên ngoài đều mang đặc trưng của yêu tộc.
Có kẻ trời sinh khổng lồ, dù đi qua cổng cao tám trượng vẫn phải cúi đầu mới lọt. Một bước chân đặt xuống phố to như chiếc thuyền nhỏ. Nhìn lên, cổ cũng chẳng thấy đâu, trông chẳng khác nào người khổng lồ thuở hồng hoang.