Bị Thái Tử Bạo Ngược Nghe Thấy Tiếng Lòng Và Cái Kết

Chương 4: Khảo sát địa hình

Cũng may là không vội, đợi thái tử điện hạ hồi cung, nàng ổn định vị trí ở Đông cung rồi tính kế lâu dài sau cũng chưa muộn.

Chiều hôm đó, cung nữ Đan Quế ngủ cùng phòng với nàng, đột nhiên đau bụng dữ dội. Không còn cách nào khác, nàng ấy đành nhờ Vân Quỳ giúp:

"Bữa tối của Lãm Nguyệt Các hôm nay vẫn chưa được mang đi, nếu cô rảnh, thay ta và chị Hương Hạnh một chuyến được không?"

Lãm Nguyệt Các nằm ở góc tây nam Đông cung, nghe nói nơi này là chỗ nội vụ phủ chọn ra hơn 10 mỹ nhân từ giáo phường ty để đón thái tử hồi kinh. Hai tháng nay, các nàng ấy đều ở đây luyện ca múa, chuẩn bị phục vụ thái tử thưởng thức.

Vân Quỳ vui vẻ nhận lời: "Cô cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ thay cô đi."

Tiện thể nàng cũng muốn làm quen với các vị trí trong Đông cung. Nơi này trên dưới đều có quy củ nghiêm ngặt, không cho phép tùy tiện đi lại. Đây là cơ hội tốt để nàng "khảo sát địa hình."

Hương Hạnh là người lâu năm ở Đông cung, từ trước khi thái tử xuất chinh đã làm việc ở bếp ăn. Tính cách chị ấy nhút nhát sợ sệt, thấy nàng mới đến mà dám nhìn ngó khắp nơi, chị ấy liền vội vàng nhắc nhở:

"Thái tử điện hạ sắp hồi cung rồi, em phải cẩn thận một chút!"

Vân Quỳ tò mò rướn sát lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Chị Hương Hạnh, chị nói cho em nghe đi, thái tử điện hạ rốt cuộc là người như thế nào? Chúng em mới đến, cũng phải chuẩn bị tinh thần trước."

Nghe hai chữ "Thái tử", mặt Hương Hạnh lập tức trắng bệch. Sao chị ấy dám tùy tiện bàn tán về vị Diêm Vương kia chứ!

Hương Hạnh đã làm việc ở Đông cung nhiều năm nhưng chỉ là một cung nữ nhỏ bé trong bếp ăn, tính ra cũng chỉ từng được nhìn thấy thái tử từ xa đúng một lần.

Đó là ngày điện Thừa Quang xuất hiện thích khách.

Thái tử điện hạ nổi giận lôi đình, cuối cùng, tên thích khách cùng tất cả thái giám thông đồng với hắn đều bị xử lý đến không còn thi thể nguyên vẹn.

Hương Hạnh vẫn còn nhớ rõ, hôm đó thái tử điện hạ bước ra từ điện Thừa Quang, tay cầm một thanh kiếm nhuốm máu, tà áo đỏ thẫm ướt đẫm máu tươi. Cả người ngài tỏa ra sát khí nặng nề, như một Tu La vừa bò ra từ địa ngục cửu u.

Nhiều năm đã trôi qua, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng ngày ấy, Hương Hạnh vẫn không kìm được mà đôi chân mềm nhũn, lông tơ dựng đứng.

Danh tiếng bạo ngược của thái tử điện hạ ai ai cũng biết. Nghe nói, ngài xuất chinh đến Bắc Cương cũng là vì đã tự ý xử lý vài quan viên, dẫn đến phải đích thân đi tới vùng đất khắc nghiệt đó để chuộc tội.

Tưởng rằng cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, chờ đến ngày được xuất cung, ai ngờ vị sát thần này lại sắp quay về. Không chỉ thế, ngài còn vừa tàn sát bảy thành của Bắc Ngụy, tính cách bạo ngược, khát máu vẫn chẳng khác gì so với lúc rời cung. Ai mà không sợ cho được?

Trời đã vào thu, nhưng trán Hương Hạnh lại đầy mồ hôi lạnh. Chị ấy cứ cảm giác sau gáy mình lạnh toát, run giọng dặn dò:

"Tóm lại, ít nghe, ít hỏi, ít nói! Thái tử điện hạ chắc sẽ không chấp nhặt với đám người nhỏ bé như chúng ta ở bếp ăn đâu."

"Chị Hương Hạnh cứ yên tâm, em nhất định sẽ không gây chuyện mà."

Vân Quỳ cũng bị Hương Hạnh ảnh hưởng, bất giác hạ thấp giọng xuống.