***
Chưa được mấy ngày, quản sự của Thượng Thiện Giám bất ngờ tuyên bố một chuyện lớn: Thái tử sắp hồi cung, nhưng nhà bếp của Đông cung đã bỏ hoang nhiều năm. Nội vụ phủ quyết định điều mười đầu bếp cùng hơn chục thái giám và cung nữ từ Thượng Thiện Giám sang, chuyên phục vụ chuyện ăn uống cho thái tử điện hạ.
Nghe đồn rằng, thái tử không chỉ tính khí bạo ngược mà còn đặc biệt háo sắc, lại không phân biệt nam nữ. Vì thế, tất cả thái giám được điều đi đều trắng trẻo mềm mại, cung nữ thì da dẻ mịn màng, dung mạo muôn hình muôn vẻ, ai nấy đều không thể làm mất hứng thú của ngài.
Vân Quỳ rất không may mắn, trở thành một trong những người được chọn.
Nàng không hiểu nổi, thái tử chỉ là háo sắc, trong phòng toàn mỹ nhân như vậy đã không đủ sao? Cớ gì ngay cả người trong bếp cũng phải chọn kẻ có ngoại hình đẹp? Lẽ nào người đẹp nấu ăn cũng ngon hơn hả?
Nhìn sắc mặt như đưa đám của những đồng nghiệp cũ, tựa như nàng không phải đi đến Đông cung mà là đến điện Diêm Vương vậy, trong lòng Vân Quỳ cũng dâng lên chút bất an.
Khi đến Đông cung, nàng mới phát hiện nơi này còn lớn hơn trong tưởng tượng. Các bộ phận đầy đủ, trên dưới có đến cả trăm người, mỗi người đều có chức trách riêng. Đông cung còn có thái tử Chiêm sĩ phủ* và thuộc quan riêng, chỉ tính quan viên từ bậc thất phẩm trở lên đã có hơn chục người, chẳng khác nào một Tử Cấm Thành thu nhỏ.
(*Phép quan ngày xưa có một chức là chiêm sĩ phủ 詹士府 là một chức quan cung cấp mọi việc cho thái tử, hiểu đơn giản thì nó là trợ lý sinh hoạt cá nhân của sếp tổng đó =))))
Có điều, do thái tử nhiều năm chinh chiến bên ngoài, những chức vị này phần lớn do các quan viên trong triều kiêm nhiệm. Đợi đến khi thái tử hồi cung, Đông cung sẽ vận hành trở lại như cũ.
So với những cơ quan khác, bếp ăn chỉ là một bộ phận nhỏ như hạt vừng, hoàn toàn không có khả năng tiếp xúc trực tiếp với thái tử, càng không bị ngài chú ý. Thức ăn được dâng lên bàn của các quý nhân đều phải trải qua rất nhiều tầng kiểm duyệt.
Thái tử háo sắc cũng chỉ trong tẩm cung của mình, chẳng lẽ lại chạy đến bếp ăn để sủng hạnh người khác sao?
Nghĩ đến đây, Vân Quỳ thở phào nhẹ nhõm, tâm niệm "đến đâu hay đó," lại tiếp tục ăn ngon ngủ kỹ như thường.
Càng gần ngày thái tử hồi kinh, Đông cung trên dưới bận rộn suốt ngày đêm. Nơi nào cần sửa chữa thì sửa chữa, nơi nào cần quét dọn thì quét dọn, nơi nào cần bày biện thì bày biện. Chưa đến nửa tháng, cả Đông cung đã thay đổi hoàn toàn, ngay cả ngói lưu ly trên nóc điện cũng được lau chùi sáng bóng.
Bên ngoài ai nấy bận rộn, bếp ăn lại nhàn rỗi hơn tưởng tượng. Việc chuẩn bị nguyên liệu đều do Quang Lộc Tự phụ trách, mọi người chỉ cần nghĩ cách chế biến món ăn. Công việc này không quá vất vả như nàng đã lo.
Chỉ là những thị vệ nàng từng quen trước đây đều kiêng dè việc nàng giờ làm việc trong Đông cung. Thêm vào đó, nơi này không tiện lợi như Thượng Thiện Giám, nên số lần gặp gỡ cũng ngày càng ít dần, khiến Vân Quỳ không khỏi có chút nản lòng.