Nữ Phụ Nhỏ Bé Và Ánh Mắt Điên Loạn Của Nam Chính

Quyển 1 - Chương 5

“Cậu chủ Hoắc…”

Nam Kiều hơi thở gấp gáp, đứng trước mặt Hoắc Thời Uyên.

Thể lực có vẻ hơi kém.

Nhưng tiếng thở gấp của cô nghe rất dễ chịu.

Hoắc Thời Uyên khẽ lặng người, ánh mắt thoáng tối đi, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

“Anh sẽ luôn đợi em, lần sau đừng vội vàng thế.”

“Ờ…”

Giọng điệu của Hoắc Thời Uyên quá tự nhiên và thân mật, khiến Nam Kiều ngẩn người trong vài giây.

“Cậu chủ Hoắc, bà Hoắc vừa gọi cho tôi, nói là muốn biến tiệc đính hôn thành đám cưới. Tôi không liên lạc được với bà ấy, cậu chủ có thể nói giúp tôi được không?”

“Nghe em nói thế, có phải là không muốn làm đám cưới với anh không?” Giọng Hoắc Thời Uyên bình thản, nhưng lời nói lại toát lên một sự lạnh lùng khiến người ta rợn người.

Trong đầu Nam Kiều lập tức hiện lên một chữ “NGUY” lớn, khiến cô không khỏi sợ hãi.

Theo bản năng tránh né nguy hiểm, cô lo lắng hỏi ngược lại: “Cậu chủ Hoắc, ý của anh là…?”

Hoắc Thời Uyên cúi người lại gần Nam Kiều, khóe miệng khẽ nhếch lên, từng chữ một nói:

“Anh không thích cách gọi ‘cậu chủ Hoắc’, quá xa cách rồi.”

“Kiều Kiều, em nghĩ sao?”

“Tôi… tôi nghĩ…” Dưới ánh mắt đầy ý cười của Hoắc Thời Uyên, Nam Kiều khó khăn lên tiếng, “Hoắc… Thời Uyên, chúng ta mới gặp nhau một lần đã nói đến chuyện kết hôn, có phải hơi nhanh không?”

“Nhanh?”

“Kiều Kiều, chuẩn bị đám cưới cần rất nhiều thứ, ngay cả tiệc cưới cũng có nhiều chi tiết phải bàn bạc.”

“Nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm, anh đã thấy rất chậm rồi.”

Nói rồi, Hoắc Thời Uyên lộ ra vẻ hơi tiếc nuối, “Còn chuyện em nói mới gặp nhau một lần, nếu không có gì bất ngờ, từ giờ trở đi chúng ta sẽ gặp nhau mỗi ngày.”

“Vậy, Kiều Kiều còn thắc mắc gì không?”

Có.

Và rất nhiều.

Nam chính hình như đang bị lỗi.

Nữ chính còn chưa xuất hiện, anh ta đã muốn kết hôn rồi.

Lời của Hoắc Thời Uyên như một tiếng sét giữa trời quang, khiến đầu óc Nam Kiều rối bời.

Bất đắc dĩ, cô khó khăn lắc đầu với Hoắc Thời Uyên.

“Kiều Kiều ngoan lắm.”

Hoắc Thời Uyên đưa tay xoa nhẹ lêи đỉиɦ đầu Nam Kiều, rồi đưa hộp đồ ăn sáng cho cô.

“Vốn định ăn sáng cùng em rồi mới đi, nhưng bên công ty có việc gấp cần anh xử lý ngay.”

“Kiều Kiều cứ từ từ làm quen, anh xong việc sẽ quay lại.”

Nam Kiều: “Ha ha~.”

Nam Kiều gượng cười một cách khó nhọc, sau khi tiễn Hoắc Thời Uyên đi, cô lập tức liên hệ với hệ thống.

Nam Kiều: [Hệ thống!!!]

Nam Kiều: [Mau ra cứu tôi, nam chính có vẻ không ổn chút nào!!!]