Đột nhiên nhận được cuộc gọi, Nam Kiều lo lắng nhiệm vụ của mình có thể xảy ra biến cố, giọng nói có chút căng thẳng.
“Chúng ta sắp thành một nhà rồi, Kiều Kiều đừng gọi xa cách thế, cứ gọi mẹ đi!”
Nam Kiều: “…”
Nam Kiều dừng lại một chút, cân nhắc rồi mở lời: “Dạ, bác có chuyện gì không ạ?”
“Chẳng có gì to tát đâu,” không nghe được điều mình muốn, bà Hoắc có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến lời cần chuyển đạt, bà lại hào hứng, “chuyện tiệc đính hôn đó, cháu thấy chúng ta chuẩn bị luôn đám cưới được không, một lần cho xong?”
“Hả???”
“Dạ, bác ơi, bên cậu chủ Hoắc…”
“Đừng gọi cậu chủ nữa, Kiều Kiều cứ gọi thẳng Thời Uyên đi, cậu ta không quan trọng, miễn là Kiều Kiều không có ý kiến gì là được.”
“Bác ơi, cháu…” Nam Kiều lập tức cảm thấy căng thẳng, vội vàng mở miệng muốn ngắt lời, nhưng bà Hoắc đã nhanh chóng nói:
“Vì Kiều Kiều cũng không có ý kiến gì, vậy mẹ bắt tay vào chuẩn bị luôn nhé.”
Nói rồi, “tách” một tiếng, bà dập máy.
“Bác ơi? Alo? Alo!!!”
Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, Nam Kiều trợn tròn mắt.
Nhiệm vụ của cô là vai vợ tương lai hụt, chuyện kết hôn là để dành cho nữ chính mà!!!
Nam Kiều vội vàng gọi lại, muốn giải thích.
Lần đầu, bị cúp máy.
Lần thứ hai, bị từ chối thẳng thừng.
Nam Kiều: “???”
Mặc dù cô biết bà Hoắc đang rất sốt ruột tìm vợ cho Hoắc Thời Uyên, nhưng cũng không đến mức gấp gáp thế chứ?
Ôi trời ơi, cứu tôi với, phải làm sao đây!!!
Cứ thế này, chẳng phải là đẩy nữ chính vào tình thế khó khăn ngay từ đầu sao?
Cô lo lắng đi đi lại lại trong phòng, đang không biết phải làm thế nào thì màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên hai tin nhắn:
Hoắc Thời Uyên: [Kiều Kiều, dậy chưa?]
Hoắc Thời Uyên: [Anh đang ở dưới nhà em, mang đồ ăn sáng đến cho em.]
Trời ơi, nam chính không đi giữ mình cho nữ chính, lại chạy xuống nhà cô làm gì thế này?!
Trong đầu Nam Kiều lập tức nảy ra suy nghĩ: “Nam chính có bị làm sao không vậy?”, nhưng sau đó cô chợt nhớ ra, nếu không liên lạc được với bà Hoắc, thì tìm Hoắc Thời Uyên cũng được.
Dù sao, Hoắc Thời Uyên là nam chính, chắc chắn sẽ không muốn thực sự kết hôn với cô.
Nghĩ vậy, đầu óc Nam Kiều lập tức trở nên minh mẫn.
Thậm chí không kịp thay giày, cô xỏ đôi dép lông thỏ mềm mại rồi “thình thịch” chạy xuống lầu.
Hoắc Thời Uyên đang đứng ở vị trí dễ thấy nhất trước cửa, một tay cầm hộp đồ ăn sáng, tay kia bận rộn xử lý công việc trên điện thoại, vừa đợi Nam Kiều.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy người mình muốn gặp đang chạy thẳng về phía mình.
Trái tim anh dần dần được lấp đầy, khi nhìn thấy Nam Kiều, vẻ lạnh lùng trên người Hoắc Thời Uyên tan biến hoàn toàn.
---