…
Triệt lão gia ở đầu dây bên kia nghe vậy im lặng hồi lâu rồi thở dài: “Không biết thằng bé đã chịu bao nhiêu khổ cực ở Đế Kinh mới nói ra những lời này… Dù có A Thiệu trông chừng ở đó thì cũng không thể bằng ở nhà mình được, huống chi luôn có những lúc sơ suất nên mới xảy ra chuyện như vậy.”
Hạ Nhĩ Hào an ủi vài câu, sau đó phần mèm trò chuyện liền báo Đại Chu đã gửi tin nhắn đến.
Anh ta vừa nhìn đã bật cười, vội nói với ông cụ: “Ông này, cháu thấy nó không đợi nổi một ngày nữa rồi. Lúc nãy trợ lý của nó mới báo cho cháu là nó định tối nay sẽ dọn vào ở luôn, may mà cháu đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho nó.”
Triệt lão gia nghe vậy cũng vui mừng, liên tục nói: “Tốt, tốt, thằng bé quyết tâm như vậy là tốt rồi. Vậy thì cháu để ý thằng bé một chút, xem thằng bé cần gì thì cứ mua cho nó, hai ngày nữa ông sẽ qua đó.”
“Ông đừng lo lắng quá, cứ yên tâm nghe lời bác sĩ đi ạ, khi nào bác sĩ cho phép ông đi xa rồi nói tiếp. Triệt thiếu gia ở đây có cháu lo rồi, dù gì cháu cũng không để nó chịu thiệt đâu. Có khi không lâu nữa nó lại có công việc ở Lẫm Đô, lúc đó hai ông cháu gặp nhau cũng không muộn.” Hạ Nhĩ Hào vội nói, sức khỏe của ông cụ từ sau khi dì qua đời không còn tốt, không chịu được vất vả.
Nghe vậy Triệt lão gia đành gác chuyện này lại, dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy.
Hạ Nhĩ Hào thở phào nhẹ nhõm. Triệt lão gia chỉ có một con trai và một con gái. Cô con gái út hai mươi mấy năm trước đã mất sau khi sinh non Triệt thiếu gia, Triệt lão gia cũng vì cú sốc này mà ngã bệnh, chỉ còn lại trưởng tử chống đỡ công ty và gia nghiệp.
Đối với đứa cháu ngoại này, tất cả mọi người đều quan tâm. Tiếc rằng từ nhỏ thằng bé đã kiệm lời, lại được nhà Mục nuôi dưỡng, nói thế nào cũng không chịu gặp mặt họ. Đây cũng lần đầu tiên nó chủ động đưa ra yêu cầu, họ đương nhiên sẵn lòng đáp ứng mọi thứ.
Mà Hạ Nhĩ Hào chính là người được giao nhiệm vụ chăm sóc thằng bé.
Nhìn chung, dù tính cách có hơi đặc biệt nhưng Triệt Mục Hoàn vẫn là một đứa trẻ khá yên tâm. Hạ Nhĩ Hào nghĩ thầm, nhớ lại dáng vẻ Triệt Mục Hoàn làm nũng gọi mình là anh khẽ tặc lưỡi, đáng yêu quá.
Ý nghĩa này vừa thoáng qua trong đầu, tin nhắn của Đại Chu lại đến—
【Đại Chu: Hạ ca, có chuyện khẩn cấp! Triệt tiên sinh nhặt một người đàn ông về nhà ở chung rồi!】
【Hạ Nhĩ Hào: ?????】
Hạ Nhĩ Hào suýt ném luôn điện thoại, vội vàng cầm chìa khóa xe lao thẳng đến căn hộ mới của Triệt Mục Hoàn.
Quả nhiên, một chút cũng không bớt lo được!
Trong căn hộ, Triệt Mục Hoàn đang ngồi trong phòng chiếu phim gia đình tập trung xem phim. Đại Chu đã giúp anh bật bộ phim cổ trang mà anh muốn xem, khiến anh hoàn toàn không để ý tới người đàn ông trong phòng tắm đã ra ngoài từ lúc nào.
Đến khi đối phương điều khiển xe lăn đến trước mặt anh, anh mới nhận ra người kia đã tắm rửa xong.
Người đàn ông lúc này khoác trên mình chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình để lộ cơ bắp nửa thân trên.
Có lẽ vì luôn ngồi trên xe lăn nên vóc dáng của hắn có phần gầy gò, tái nhợt, nhưng bờ vai rộng, đôi chân dài cùng tỷ lệ eo hông vẫn cho thấy hắn có một khung xương rất lớn, chỉ là cơ bắp đã bị hao hụt khá nhiều.
Yến Tương Trì đã lâu không cắt tóc, đuôi tóc dài hơi ẩm ướt rủ xuống bờ vai.
Nhìn dáng vẻ người đàn ông mặc áo choàng tắm ngồi trên xe lăn, trong đầu Triệt Mục Hoàn bỗng hiện lên một hình ảnh khác—
Chàng thanh niên buộc cao mái tóc dài, trên người quấn băng trắng lấm tấm vết máu, ngồi trước đống lửa trại. Y phục hắn còn ướt một nửa, như thể vừa thoát ra từ trong nước. Thế nhưng, trên mặt lại nở nụ cười ngang tàng, dường như chẳng hề bận tâm đến vết thương trên người. Miệng khẽ mấp máy, nói gì đó với anh.
Triệt Mục Hoàn theo bản năng nghiêng người về phía trước để nghe rõ hơn, nhưng hình ảnh trong đầu lại đột nhiên vỡ vụn, biến thành người đàn đang ngồi trên xe lăn trước mặt.
Nhận ra bản thân đang thất thần, anh dừng lại một chút, vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người về phía trước, vẫy tay với đối phương, cong môi nói: “Lại đây xem TV cùng tôi một lúc nhé?”
Yến Tương Trì nghe vậy liền trượt xe đến bên cạnh Triệt Mục Hoàn.
“À phải rồi, anh tên là gì?” Triệt Mục Hoàn hỏi.
“…Yến Tương Trì.”
Triệt Mục Hoàn gật đầu, mắt vẫn dán chặt vào màn hình, đáp lại một tiếng: “Nghe có vẻ quen quen, tôi cứ có cảm giác chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi. Anh thấy sao?”
“…”
Yến Tương Trì nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Triệt Mục Hoàn, hắn không rõ người trước mặt nói như vậy là vì nhớ ra điều gì, hay chỉ là một sự thăm dò.