Triệt Mục Hoàn đưa người đàn ông nhặt được trên đường về căn hộ của mình.
Đây cũng là lần đầu tiên anh bước vào căn hộ này, anh tò mò nhìn ngó xung quanh. Đồ đạc bên trong đều đầy đủ, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng để chủ nhân mới dọn vào đây ở vậy.
Anh hơi hài lòng, ít nhất thì hiệu suất làm việc của Hạ Nhĩ Hào cũng không tệ.
“Cậu chủ, hay là để tôi thu dọn đồ đạc ở nhà cũ mang sang đây?” Quản gia thấy vậy liền hỏi.
Vừa nhìn căn hộ này, ông đã nhận ra đây chính là bất động sản mà Triệt gia đã mua cho cho cậu chủ từ vài năm trước.
Chỉ là khi ấy cậu chủ Triệt không muốn rời khỏi nhà cũ nên nơi này vẫn luôn bị bỏ trống. Dù vậy nơi này vẫn thường xuyên có người đến quét dọn, thay mới vật dụng để phòng một ngày nào đó cậu chủ chịu ấm ức bỏ nhà ra đi thì ít nhất cũng có một chỗ để ở.
Triệt Mục Hoàn nghe vậy khựng lại một chút, rồi nói: “Chú chỉ cần lấy vài bộ quần áo để thay với bộ dụng cụ điêu khắc gỗ thôi. Còn lại cứ giữ nguyên đó, cũng không phải là thứ gì quan trọng.”
“Vâng, cậu chủ.” Quản gia nghe vậy nhanh chóng đáp lời.
Triệt Mục Hoàn lại quay sang nhìn người đàn ông trên xe lăn.
Yến Tương Trì thấy anh nhìn sang thì ngẩng đầu lên, tâm trạng khá tốt nhướng lông mày.
Triệt Mục Hoàn dừng lại một chút, rồi quay sang nói với Thiệu quản gia: “Chú Thiệu, chú xem thử có bộ quần áo nào phù hợp với vị tiên sinh này không, tiện thể mua hai bộ mang về luôn.”
“Vâng, cậu chủ.” Quản gia không chút chần chừ, hơi cúi đầu đáp lời. Ông không biết vị Yến gia này đang có ý đồ gì, nhưng điều quan trọng nhất là chỉ cần thiếu gia muốn, ông sẽ hết lòng thuận theo.
“Cảm ơn chú Thiệu.” Triệt Mục Hoàn mỉm cười với quản gia. Đối với vị trưởng bối đã chăm sóc mình rất nhiều này, anh không tiếc lời cảm ơn và thể hiện sự thân thiết.
Hàng mi cong rũ xuống, mang theo ý cười rạng rỡ, giống như một con thú nhỏ đã hạ hết cảnh giác lật cái bụng mềm mại ra làm nũng.
Quản gia trong lòng mềm nhũn, cười tủm tỉm rời đi.
Triệt Mục Hoàn sau đó quay sang Yến Tương Trì, quần áo trên người hắn vẫn còn ướt một nửa, nhưng hắn lại chẳng hề để ý mà cứ chăm chú nhìn anh, như thể chỉ cần chớp mắt một cái thôi là anh sẽ hoàn toàn biến mất.
Anh thấy vậy hơi buồn cười, kéo kéo áo sơ mi của Yến Tương Trì nói: “Cởϊ qυầи áo rồi đi tắm đi.”
Nói xong anh dừng một chút, ánh mắt cố gắng không nhìn vào chân đối phương, chỉ nói thêm: “Cần giúp không?”
Yến Tương Trì nghe vậy hơi cứng đờ, sau đó nhìn Triệt Mục Hoàn rồi gật đầu không rõ ràng: “Nếu không phiền…”
“Không phiền.” Triệt Mục Hoàn cười nhẹ, rồi gọi trợ lý của mình: “Đại Chu, qua đây giúp vị tiên sinh này một chút...”
Dù sao anh cũng là người có trợ lý mà.
Đại Chu nhanh chóng bước tới, nhưng còn chưa kịp đến gần, Yến Tương Trì đã mở miệng: “Chỉ cần nói sơ qua cách dùng các công tắc là được rồi.”
Triệt Mục Hoàn khẽ gãi cằm, vào phòng tắm nhìn một cái ─ không giống với phòng tắm nhà họ Mục ─ rồi nhìn Yến Tương Trì cười trừ, sau đó: “Đại Chu!”
Kết quả là Triệt Mục Hoàn và Yến Tương Trì ngồi xổm một bên, còn Đại Chu thì giải thích cho hai người cách dùng vòi sen.
Cậu ta hết nhìn Triệt Mục Hoàn rồi lại nhìn Yến Tương Trì, hai người này là đang cố tình trêu đùa cậu ta phải không? Đến cái này mà cũng không biết dùng á?
Một người thì thật sự không biết, một người thì giả vờ không biết, vậy mà hai người lại phối hợp ăn ý đến lạ, ngồi nghiêm túc nghe Đại Chu giảng cứ như hai đứa học sinh tiểu học.
Vừa giảng xong, Đại Chu liền lấy cớ phải đi lấy đồ ăn tối để vọt lẹ.
Cậu ta vội vàng gửi tin nhắn báo cáo cho Hạ Nhĩ Hào ─ Triệt tiên sinh nhặt một người đàn ông đem về nhà rồi!
Lúc này, Hạ Nhĩ Hào đang nói chuyện với bên Triệt gia. Từ trong điện thoạt của anh ta vang lên giọng nói của một người đang ông lớn tuổi: “Nó thực sự nói vậy sao?”
“Vâng, cháu thấy lần này nó quyết tâm rồi, hai ngày nữa chắc chắn sẽ dọn đi. Hơn nữa nó còn thú vị hơn so với lời đồn nhiều, ông cũng không cần phải lo lắng quá đâu.” Hạ Nhĩ Hào nói, sau đó thuật lại nguyên văn lời của Triệt Mục Hoàn cho Triệt lão gia nghe─
[Không đổi. Tên là của tôi, không có lý do gì để đổi.]
[Phải chịu khổ một chút mới biết đây không phải nơi tốt lành.]