Trẫm Trở Thành Công Cụ Liên Hôn Bị Vạn Người Ghét

Chương 6

“Chào cậu, tôi là Hạ Nhĩ Hào, phụ trách quản lý nghệ sĩ.” Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đi tới, trên chiếc áo khoác gió còn dính chút nước mưa, ngồi xuống chiếc bàn trong góc quán cà phê, tự nhiên mở lời “Cậu là Triệt Mục Hoàn, con trai của Triệt Nhạc Lăng.”

Nghe vậy, Triệt Mục Hoàn thoáng dừng lại, mẹ ruột của thân thể này? Hiếm khi có ai nhắc đến bà ấy khiến anh không khỏi nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh biết mẹ tôi?”

“Bà ấy là dì của tôi, vậy nên xét theo quan hệ họ hàng cậu phải gọi tôi một tiếng anh đấy.” Hạ Nhĩ Hào khẽ cười, “Chú Thiệu vừa nhắc đến chuyện cậu muốn vào giới giải trí, gia đình liền sai tôi tới đây. Cậu yên tâm, tôi là người đại diện kim bài đấy.”

“Bình thường rất ít ai tự xưng như vậy. Một là kẻ nửa vời thích khoe khoang, hai là người thực sự có bản lĩnh. Tôi rất vui nếu anh thuộc trường hợp thứ hai.” Triệt Mục Hoàn nói, đôi mắt khẽ cong lên.

Còn về việc ai trong “gia đình” đã cử người đến, anh không hề bận tâm. Nếu Triệt gia thực sự quan tâm đến nguyên chủ thì đã không để nguyên chủ ở lại Mục gia. Rõ ràng sự quan tâm của họ cũng chỉ có vậy.

Hạ Nhĩ Hào chớp mắt, không ngờ phản ứng của thanh niên trước mặt lại khác xa những gì họ từng biết về “Triệt Mục Hoàn”, anh ta mỉm cười nói tiếp: “Cậu thú vị hơn tôi tưởng nhiều. Nghe chú Thiệu nói cậu muốn vào giới giải trí? Đóng phim? Hơn nữa còn là phim cổ trang nhỉ?”

Triệt Mục Hoàn không trả lời ngay mà chỉ nhìn anh ta, Hạ Nhĩ Hào thấy vậy liền gật đầu: “Tôi có thể lập tức sắp xếp cho cậu một vai diễn trong đoàn làm phim, nhưng trước đấy, cậu tốt nhất nên đổi nghệ danh.”

“Đổi nghệ danh?” Triệt Mục Hoàn nhíu mày.

“Tên của cậu trùng với vị Triệt đế trong lịch sử. Sau này ra mắt, không chừng sẽ bị fan của vị đó công kích.” Hạ Nhĩ Hào giải thích.

Triệt Mục Hoàn dừng lại một chút, khẽ nheo mắt, sau đó nói: “Không đổi. Tên của tôi chẳng có lý do gì phải đổi.”

“Chỉ là nghệ danh thôi, đâu có bắt cậu đổi tên thật.” Hạ Nhĩ Hào vội vàng bổ sung.

“Tôi nói không đổi là không đổi.” Triệt Mục Hoàn chống cằm nhìn Hạ Nhĩ Hào, anh nghiêng đầu, “Nếu anh không thể làm người quản lý của tôi, vậy thì đổi người khác đi.”

Hạ Nhĩ Hào tức giận bật cười: “Được, được lắm nhóc con, tính khí ghê gớm đấy. Vậy cứ giữ nguyên cái tên này đi, đừng để sau này bị dân cư mạng công kích thì lại khóc lóc tìm tôi.”

Triệt Mục Hoàn nhếch môi, khóc? Ai mít ướt thì mới khóc được không.

“Vậy khi nào đi?”

“Gấp vậy sao? Hai ngày nữa. Hai ngày này cậu cứ chơi đi, đợi sau này vào đoàn phim muốn ra cũng không được.” Hạ Nhĩ Hào dọa dẫm, “Đóng phim không đơn giản đâu, vào đoàn phim rồi thì đừng nghĩ mình là đại thiếu gia nữa, đạo diễn đó chửi người cũng ghê lắm, tôi cũng không dám đảm bảo cậu sẽ không bị chửi đâu.”

Triệt Mục Hoàn nghe vậy thì chớp chớp mắt, trên gương mặt xinh đẹp còn mang chút nét mềm mại của trẻ con hiện lên một nụ cười ngoan ngoãn: “Vậy Hạ ca, anh nói cho em biết đi, vào đoàn phim thì phải làm những gì, phải diễn như thế nào?”

Theo như chút ký ức ít ỏi trong đầu, anh xưa nay làm gì cái gì cũng tốt, luôn được mọi người khen ngợi, làm gì có chuyện bị nghi ngờ năng lực hay bị mắng chửi chứ? Chuyện như vậy chắc chắn không có khả năng xảy ra.

Hạ Nhĩ Hào: “…”

Thằng nhóc này không còn dáng vẻ đáng ghét vừa rồi, thậm chí còn ngọt ngào gọi anh ta một tiếng “Hạ ca”, khiến anh ta có chút mềm lòng.

Hạ Nhĩ Hào hắng giọng: “Tôi đâu phải diễn viên chuyên nghiệp, làm sao biết diễn xuất thế nào…”

“Ồ, anh cũng không biết à, vậy thì thôi.” Triệt Mục Hoàn lập tức thu lại nụ cười, bĩu môi.

Hạ Nhĩ Hào: “…”

"Nhưng tôi có thể dạy cậu cách không bị ghét trong đoàn phim.”

Nít ranh.

Hạ Nhĩ Hào hít sâu một hơi. Đây là đứa con trai duy nhất mà dì út để lại, mình không thể chấp nhặt với con nít được, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.

“Cái đó cũng cần phải dạy sao?” Triệt Mục Hoàn nhướng mày.

Hạ Nhĩ Hào cười giả lả: “Với cậu thì rất cần thiết đấy.”

Sợ rằng chưa đến nửa ngày, thằng nhóc này đã đắc tội hết cả đoàn phim.

Triệt Mục Hoàn chậc một tiếng, nhìn đồng hồ mới nhận ra mình đã khỏi nhà ba tiếng rồi, bộ phim cổ trang mà anh muốn xem còn một tiếng nữa là phát sóng.

“Tôi nhớ anh nói hôm nay còn có một người sẽ đến? Ai vậy?” Triệt Mục Hoàn thúc giục hỏi.

“Trợ lý của cậu, người sẽ phụ trách chăm lo mọi chi tiết trong cuộc sống của cậu khi tôi không ở bên cạnh, chắc là cậu ta sắp đến rồi.” Hạ Nhĩ Hào nghe vậy đáp, giống như nhận ra vẻ sốt ruột của Triệt Mục Hoàn liền hỏi: “Cậu có việc gấp gì à?”

“À,《Sinh Ngữ Phú》còn chưa đến một tiếng nữa là phát sóng, tôi phải về xem ngay.” Triệt Mục Hoàn gật đầu.

Hạ Nhĩ Hào: “... Bây giờ còn có người không biết dùng nền tảng xem phim trực tuyến à? Cậu muốn xem TV?? Để lát tôi bảo chú Thiệu bật lên cho cậu xem!”

Triệt Mục Hoàn nghe vậy gật đầu không phản đối, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc xem phim của anh là được.

Hai người ngồi chưa bao lâu, trợ lý cuối cùng cũng đến. Đó là một người đàn ông cao ráo trẻ tuổi nhưng hơi tròn trịa, vừa gặp mặt đã lập tức xin lỗi hai người: “Xin lỗi Hạ ca, xin lỗi Triệt tiên sinh, trên đường mưa lớn lại kẹt xe, tôi chỉ có thể xuống xe chạy bộ đến đây, làm trễ giờ của mọi người rồi."

Hạ Nhĩ Hào khoát tay, rồi giới thiệu với Triệt Mục Hoàn: “Đây là trợ lý của cậu, họ Chu, cứ gọi cậu ta Đại Chu là được. Tôi đã sắp xếp xong một căn hộ cho cậu rồi, mấy hôm nữa tìm thời gian dọn ra ở đi, có vấn đề gì không?”

“Không có.” Triệt Mục Hoàn không chút do dự đồng ý, còn gì tốt hơn cho sức khỏe thể chất tinh thần của cậu khi có thể rời khỏi nhà họ Mục.

Hạ Nhĩ Hào thấy vậy bật cười đầy hứng thú: “Lần này đồng ý nhanh vậy sao? Mấy lần trước bảo cậu dọn ra ngoài hoặc là về Triệt gia cậu đều không chịu.”

Triệt Mục Hoàn nghe vậy liền khựng lại, thì ra Triệt gia từng muốn đón nguyên chủ về sao? Anh khẽ mím môi, sau đó chậm rãi nói: “Phải chịu một chút khổ mới biết đây không phải là nơi tốt để ở.”

Hạ Nhĩ Hào trầm mặc. Anh ta đương nhiên biết chuyện vài tuần trước Triệt Mục Hoàn bị đám công tử ăn chơi đẩy xuống đài phun nước, còn bị đem ra làm trò cười trong giới. Triệt gia trừ anh và chú Thiệu ra, đại bản doanh đều ở Lẫm Đô, cách nơi này rất xa nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe phong thanh chuyện đó.

Anh ta không nói gì thêm, chỉ vỗ vai Triệt Mục Hoàn: “Dọn ra ngoài là xong, sau này bọn họ cũng không thể thao túng cậu nữa.”

“Còn muốn cậu kết hôn với Yến gia? Coi Triệt gia ở xa là muốn làm gì thì làm chắc?” Hạ Nhĩ Hào cười khẩy, “Nhưng cậu cũng đừng lo chuyện liên hôn quá, tôi thấy Yến gia kia chưa chắc đã có ý định đó đâu.”