Mục Hướng Đông cứ nghĩ chuyện liên hôn đã đâu vào đấy, bởi vì biểu hiện của Yến Tương Trì đã tiếp thêm cho ông ta niềm tin rất lớn.
Thế nhưng một tuần, rồi hai tuần trôi qua, tất cả dường như chỉ là ảo giác. Nhà họ Yến không hề có bất kỳ động thái nào, ngay cả Yến Tương Trì cũng bặt vô âm tín, như thể chuyện xảy ra chiều hôm đó chưa từng tồn tại.
Mục Hướng Đông bắt đầu sốt ruột, ông ta lại một lần nữa đẩy cửa phòng ngủ của con trai cả:
"Mục Hoàn, con có trong đó không?"
Chàng thanh niên ngồi trên ban công nhỏ, đang chăm chú gọt giũa từng miếng gỗ. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, cầm con dao khéo léo tỉa từng đường nét. Dưới chân là đống vụn gỗ vàng nhạt, trên bàn đặt một con rối gỗ tinh xảo đã thành hình.
Mục Hướng Đông chưa từng biết con trai lớn của mình lại có sở thích này.
Nghe thấy tiếng động, chàng thanh niên hơi nghiêng đầu. Ánh nắng xuyên qua khung cửa, phủ lên người anh một tầng ánh sáng dịu dàng.
Thấy vậy, thái độ của Mục Hướng Đông cũng hòa nhã hơn hẳn. Con trai lớn của ông ta có ngoại hình rất xuất sắc, biết đâu trong một buổi tiệc nào đó, Yến Tương Trì đã trúng tiếng sét ái tình với nó?
Giống như ông ta năm xưa, khi lần đầu tiên nhìn thấy mẹ đứa trẻ này.
Mục Hướng Đông chìm vào dòng hồi tưởng trong giây lát. Nhưng chẳng mấy chốc, bầu không khí tốt đẹp ấy đã bị phá vỡ bởi câu nói của chàng trai trẻ:
"Vậy cha nghĩ người đang ngồi ở đây là ai?"
Giọng nói trong trẻo, ấm áp như dòng suối mát, nhưng nội dung lại khiến người ta lập tức cứng mặt.
Nụ cười của Mục Hướng Đông thoáng chững lại, ánh mắt ông ta nhìn con trai cả. Chàng thanh niên vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, điềm tĩnh, như thể câu nói ban nãy chẳng hề mang theo chút châm chọc nào.
Chắc chắn là ông ta nghĩ nhiều rồi.
Con trai cả của ông ta vốn kiệm lời, lại không giỏi nói chuyện, chẳng qua chỉ thiếu chút "nghệ thuật ngôn từ" mà thôi.
Mục Hướng Đông hắng giọng che đi sự lúng túng, rồi mỉm cười hỏi:
"Nhà họ Yến dạo này có liên lạc với con không? Hai đứa nói chuyện đến đâu rồi?"
Nhà họ Yến?
Trong mắt Triệt Mục Hoàn lóe lên tia suy tư. Vậy ra người đã ngồi bên giường anh rất lâu hôm đó là người nhà họ Yến?
Trong khoảng thời gian này, anh đã có thể kiểm soát hoàn toàn nhận thức của cơ thể hiện tại. Tâm trí anh dần trở nên tỉnh táo hơn, cũng đã sắp xếp lại được những mảnh ký ức rời rạc trong đầu.
Ví dụ như nguyên nhân khiến cơ thể này bị thương là do cậu ta bị người khác đẩy xuống đài phun nước trong một bữa tiệc náo nhiệt của đám thanh niên. Vì chứng sợ nước, cậu ta hoảng loạn đến mức ngất đi và suýt chết đuối. Khi tỉnh lại, người chiếm giữ cơ thể này đã là anh.
Khi anh mắc kẹt trong cơ thể này, anh đã nghe thấy ông bà nội của cậu ta than phiền đầy vẻ ghét bỏ. Họ ghét đứa trẻ này vì sinh non mà yếu ớt hơn người, vì nó trầm lặng ít nói, chẳng giống trưởng nam của nhà họ Mục, chỉ tổ làm mất mặt gia tộc.
Lại ví dụ như những ký ức trong quá khứ, anh chắc chắn mình không thuộc về thời đại này. Những trải nghiệm của anh rất rõ ràng, có cảm giác quen thuộc, trong khi những ký ức của cơ thể này lại giống như một câu chuyện xa lạ mà anh chỉ là người đứng ngoài quan sát.
Anh nhớ khi còn nhỏ, anh ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, điêu khắc từng mảnh gỗ thành muôn hình vạn trạng. Bên cạnh anh là một đôi nam nữ, họ luôn khen ngợi, ôm anh vào lòng bất kể anh làm gì. Người phụ nữ dạy anh đọc sách, vẽ tranh, luyện chữ; người đàn ông dạy anh thiên công thuật, và những kiến thức cơ bản về nông nghiệp...
Ngoài họ ra, người xuất hiện nhiều nhất trong ký ức của anh là một thanh niên.
Phần lớn thời gian, người ấy khoác chiến giáp, mái tóc dài buộc cao, đôi mắt đen sáng ngời. Khi thì cắm cúi viết trên án thư, khi thì phi ngựa trên chiến trường, khi lại luyện kiếm trong sân, thậm chí có lúc còn ngậm một cọng cỏ dại, bộ dáng lười nhác mà ghé sát lại bên anh, cầm một xâu kẹo hồ lô trêu đùa anh…
Anh không biết người đó là ai, chỉ biết rằng phần lớn ký ức của anh đều gắn liền với hắn.
Triệt Mục Hoàn rũ mắt, thu hồi suy nghĩ.
Anh trả lời người đàn ông có quan hệ huyết thống với cơ thể này trước mặt: "Dạ rồi."
Đã liên lạc chưa? Dạ rồi.
Nói chuyện thế nào? Dạ rồi (tốt).
Ít nhất trong tai Mục Hướng Đông, đây là một câu trả lời khiến ông hài lòng.
Mục Hướng Đông mãn nguyện rời đi, còn Triệt Mục Hoàn thì tiếp tục nghịch khúc gỗ trên tay mà chẳng bận tâm.
Anh không ngại nói dối để cuộc sống trong ngôi nhà này dễ thở hơn. Còn về Yến gia kia, cứ coi như đó là giá vé đứng bên giường nhìn anh lâu như vậy đi.
Sau khi Mục Hướng Đông rời khỏi, Triệt Mục Hoàn đứng dậy vươn vai, lát nữa anh còn có việc phải ra ngoài.
Mấy hôm trước, khi xem vở kịch trong chiếc hộp sắt vuông vức trong phòng, anh lần đầu tiên thấy một thứ có nét tương đồng với thời đại của mình. Vì tò mò, anh hỏi quản gia đã giúp anh chuẩn bị đống "đồ chơi gỗ" này và được biết đó gọi là "điện ảnh".
Quản gia nói rằng có rất nhiều người làm việc suốt một năm trời chỉ để tạo ra một bộ phim dài hơn trăm phút. Có người chuyên phụ trách trang phục, có người chuyên viết kịch bản, mọi thứ đều được phân chia vô cùng rõ ràng.
"Cậu chủ Triệt có muốn thử không?"
Quản gia kiên nhẫn hỏi. Đối với những yêu cầu của Triệt Mục Hoàn, ông luôn tận tâm đáp ứng, từ chuẩn bị đầy đủ bộ dụng cụ chạm khắc gỗ cho đến sự tò mò nho nhỏ này.
Ông đã theo mẹ của Triệt Mục Hoàn đến đây, tận mắt chứng kiến đứa nhỏ này trưởng thành, vả lại còn hiếm khi thấy thằng bé hứng thú với điều gì. Nay thấy cậu chủ dường như cởi mở hơn, ông lập tức muốn dốc sức ủng hộ.
Nhìn thấy đôi mắt sáng rực của cậu chủ, quản gia lập tức gật đầu:
"Tôi sẽ liên hệ giúp cậu."
Và người mà Triệt Mục Hoàn sắp gặp chiều nay chính là người đại diện mà quản gia Triệu Thúc đã tìm cho anh…