“Vẫn chưa.”
Không ngờ Trần Kính vẫn nhớ tới cô, điều này khiến Bạch Thu nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô khẽ nhếch môi cười.
Điếu thuốc trên tay đã cháy được một đoạn, cô búng tàn thuốc, rồi dứt khoát rít một hơi ngay trước mặt anh. Khói trắng bay lên, cô hơi nghiêng đầu, nhả khói ra không trung.
Sảng khoái thật.
Nhưng chẳng phải câu đầu tiên của anh nên là “cô Bạch, sao cô lại ở đây” ư?
“Cô Bạch cũng hút thuốc à?”
Khói thuốc chầm chậm lan đến gương mặt người đàn ông, nhưng anh chẳng mảy may tỏ thái độ, gương mặt vẫn điềm nhiên như không.
“Đúng vậy.”
Người ta thường có định kiến về phụ nữ hút thuốc, nhưng Bạch Thu chẳng để tâm. Cô mỉm cười, ung dung rít thêm một hơi nữa, phong thái thản nhiên như thể hành động này vốn dĩ chẳng có gì phải giấu diếm.
Lạ thật, rõ ràng cô và anh chẳng thân thiết, mà anh lại còn là một nhân vật quyền lực. Vậy mà giờ phút này, cô lại chẳng hiểu sao thấy thoải mái đến mức muốn buông thả một chút.
Có lẽ vì màn đêm quá yên tĩnh, có lẽ vì cô chẳng còn gì để bận tâm, hoặc cũng có thể vì Trần Kính không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Cô cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác này, có lẽ là vì lần trước anh đã cho cô vào căn biệt thự đó?
Huống chi, bây giờ cô đang rất phiền lòng.
“Để coo Bạch nghỉ ngơi ở đây.”
Trần Kính chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi nói với vệ sĩ một câu ngắn gọn. Sau đó, anh tháo khăn lông trên vai, bước xuống bể bơi.
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng nước vang lên rõ mồn một. Bóng dáng anh dần chìm vào làn nước, mặt hồ lăn tăn những gợn sóng loang rộng.
Đáng tiếc, nơi này không có rượu.
Vệ sĩ rời đi, đứng ở một góc xa. Bạch Thu đưa mắt nhìn anh ta, thấy không ai cản trở mình, cô quay lại nhìn Trần Kính đang bơi thêm vài vòng, rồi đứng dậy, bước đến bên chiếc tủ trưng bày rượu.
Những chai rượu đủ màu sắc lấp lánh trong ánh đèn. Cô thử kéo cửa tủ, nhưng nó đã bị khóa.
Thấy Trần Kính không có ý đuổi mình, cô nhún vai, liếc nhìn vệ sĩ một lần nữa, sau đó quay lại chỗ ngồi. Cầm lấy điện thoại, cô lướt xem vài phút, rồi nhíu mày, bỏ qua bài đăng khoe khoang hạnh phúc của Cindy.
Thở dài.
Thật phiền phức.
Cô đặt điện thoại xuống bàn.
Thôi thì, hút thêm một điếu nữa vậy.
Ánh trăng trải dài trên bờ biển, gió biển thổi qua mang theo chút mằn mặn của muối.
Trong bể bơi, dáng người đàn ông rắn rỏi bơi lội mạnh mẽ, còn cô Bạch ngồi tựa vào chiếc ghế dài bên cạnh, chậm rãi rít từng hơi thuốc.
Hút xong một điếu, cô lại tiếp tục ngồi yên, ánh mắt dõi theo người đàn ông trong làn nước.
Đã khuya lắm rồi, cô không ngủ được, mà Trần Kính dường như cũng thế.
Nhìn một lúc lâu, cô bất giác nhận ra dáng người anh thật sự rất đẹp.
Cửa bên kia có người bước vào, trên tay cầm khay rượu. Nhân viên phục vụ tiến đến cạnh bể bơi, cúi người nói nhỏ điều gì đó với Trần Kính.
Bạch Thu liếc qua, thấy nhân viên nhận chỉ thị rồi bưng khay rượu đến đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh cô.
Trên bàn có thêm hai chiếc ly.
Cô nhìn sang chai rượu, ánh mắt lại lướt qua bóng người đang bơi trong bể.
Trần Kính vẫn tiếp tục, từng động tác mạnh mẽ, dứt khoát. Sau vài vòng, anh bơi đến mép bể, bước lên bờ. Cơ thể anh còn ướt đẫm, vừa lau người bằng chiếc khăn trắng, anh vừa tiến về phía cô.
Trong không gian, có lẽ hệ thống sưởi đã được bật lên, hơi ấm len lỏi khắp nơi.
Không khí trở nên dễ chịu, ấm áp, khiến người ta có cảm giác hơi chếnh choáng.
Đã mười hai giờ rưỡi.
Hiện giờ đã sang “ngày mai” rồi.
Ánh mắt cô Bạch dừng lại trên chai rượu trên bàn: Petrus, niên vụ XXXX8.
“Không biết tôi có thể mời cô Bạch một ly không?”
Trần Kính ngồi xuống chiếc ghế đối diện, giọng nói trầm ấm mang theo chút uy quyền, khiến người ta khó mà từ chối.
“Được thôi.” Bạch Thu mỉm cười. Tại sao lại không? Cô cũng đang muốn uống một chút.
Người phục vụ đeo găng tay trắng làm mọi việc đâu ra đấy: Mở rượu, rót rượu, để rượu “thở”.
Gió nhẹ lướt qua, trong không khí đã phảng phất hương thơm từ rượu vang. Bạch Thu khẽ vén vài sợi tóc bên tai, cảm thấy tình cảnh này thật kỳ lạ mà thú vị.
Rượu đã rót xong.
“Sáng nay trong xe, tôi tình cờ nhìn thấy cô.”
Chất lỏng đỏ sánh mịn chảy vào ly thủy tinh cao, dưới ánh đèn, màu rượu ánh lên lấp lánh như những viên kim cương vỡ vụn. Trần Kính ngồi đó, giọng nói tự nhiên, ánh mắt điềm tĩnh, “Khi đó, tôi đã nghĩ, đúng là trùng hợp.”
“Tôi qua đây để tham dự buổi triển lãm trang sức ngày mai, à không, phải là hôm nay mới phải.”
Trong xe? Khi nào? Cô không nhớ.
Bạch Thu cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng nâng ly chạm vào ly của anh, âm thanh vang lên trong trẻo, mỏng manh.
Ánh đèn rọi xuống cổ tay cô, làn da trắng ngần nổi bật. Giọng cô nhẹ nhàng, ánh sáng vẽ nên những đường nét dịu dàng trên khuôn mặt: “Trên đường Thành Nam. Không ngờ mấy ngày nay Trần tổng cũng ở đây. Ban nãy tôi còn hơi giật mình.”
Người đàn ông nheo mắt nhìn cô.
Người phụ nữ đối diện khẽ nhấp một ngụm rượu, ngẩng đầu lên một chút, để lộ chiếc cổ trắng ngần và chiếc cằm thanh tú.
Một mỹ nhân thanh lịch.
Liệu đây có phải cuộc gặp gỡ tình cờ?
“Công việc của cô Bạch…” Anh ta đặt ly rượu xuống, hỏi băng chất giọng điềm tĩnh: “Thường xuyên phải đi công tác sao?”
“Đúng vậy.”
Người đàn ông này không giống kiểu người sẽ trở thành khách hàng của cô. Nhưng có lẽ, màn đêm rất thích hợp để tâm sự.
Bạch Thu không nhịn được mà khẽ cười, thở dài, giọng nói thoáng nét chân thành: “Làm công việc như chúng tôi, đúng là vất vả. Phải chạy đi khắp nơi, tìm kiếm những thứ mà khách hàng cần, đôi khi cũng tranh thủ khám phá những điều thú vị.”
Khởi nghiệp vốn khổ cực, nhưng cô không cần phải nói nhiều. Người ngồi trước mặt hiển nhiên đã trải nghiệm nhiều hơn cô gấp bội. Tựa lưng vào ghế, cô cảm thấy chút mệt mỏi len lỏi, trong lòng lại nảy lên ý nghĩ muốn hút thuốc.
“Công việc mà.”
Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô, không nói gì thêm. Bạch Thu nhấp một ngụm rượu nữa. Petrus, vị rượu đậm đà, tinh tế. Đó chính là hương vị cô từng nếm qua khi làm việc, nhưng lại chưa từng dám mua cho mình.
Bốn đến sáu vạn một chai. Cô từng mua cho khách hàng, nhưng chưa bao giờ đủ can đảm mở một chai để uống thử.
Đúng là hưởng thụ thật.
“Trần Điềm thì sao? Nó thường mua gì ở chỗ cô?” Người đàn ông bên cạnh lên tiếng.
Hóa ra là một ông bố thương con.
Bạch Thu liếc nhìn anh, ánh mắt mang theo chút ý tứ dò xét. Người đàn ông nhìn thẳng vào cô. Nói thật, so với hình dung của cô về một người cha, Trần Kính trông có vẻ quá trẻ trung.
“Cô ấy chỉ tìm tôi một lần trước đây, thực ra chúng tôi mới quen biết.”
Cô không định xen vào mối quan hệ cha con của họ, chỉ chọn những lời mà một người cha thích nghe nhất: “Người con gái luôn nghĩ đến cha mình như cô Trần, thật sự hiếm gặp.”
Rõ ràng, câu trả lời này đã làm vừa lòng anh.
Người đàn ông đối diện khẽ cười, nụ cười làm tan biến hoàn toàn những đường nét nghiêm nghị trên khuôn mặt. Anh nhìn cô, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, rồi tiếp tục hỏi: “Cô Bạch tuổi còn trẻ, lại thích đàm luận về thiền sao? Lần trước, cái dấu sách đó…”
Ánh mắt anh khẽ nheo lại, nhìn cô chăm chú, không chút dao động: “Là cô tự làm?”
“Đúng vậy, đây là thiết kế độc quyền của công ty tôi.”
Bạch Thu cười nhẹ. Chỉ là trò chuyện phiếm thôi mà.
“Bộ dấu sách này lấy cảm hứng từ bốn câu thơ, đều mang ý nghĩa thiền: Mỗi lần ngộ thiền tựa như chiều muộn trở về, quay đầu nhìn lại mọi ràng buộc đều hư không.”
Mọi, ràng, buộc… đều hư không.
Có lẽ đêm khuya là thời điểm thích hợp nhất để bàn chuyện thiền. Nhưng khi cô thốt ra ba từ này, lại giống như một ẩn ý nào đó, khiến lòng cô khẽ chùng xuống.
Nhưng khách hàng còn đang ở đây. Người đàn ông đối diện với gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, như đang đợi cô nói tiếp.
Bạch Thu nén cảm giác bối rối, nở một nụ cười gượng: “Đây là tác phẩm của Dương Thời nhà Bắc Tống, viết tặng thiền sư Khánh Chân. Nội dung chính là tâm trạng nhẹ nhàng, bình thản sau khi ngộ thiền, vừa xuất thế lại vừa nhập thế, một sự trở về với cuộc sống mà không còn vướng bận.”
Thật ra, còn rất nhiều điều có thể giải thích, nhưng vào khoảnh khắc này, cô đột nhiên không muốn nói nữa.
Người đàn ông lặng lẽ nhìn gương mặt cô. Ánh đèn chiếu xuống làm nổi bật nụ cười tươi tắn của người phụ nữ.
“Cô Bạch quê ở đâu?”
Anh dời ánh mắt đi, cũng chuyển đề tài khác. Anh nâng ly rượu, chạm nhẹ vào ly của cô, giọng điệu điềm nhiên cất lên: “Học đại học ở đâu?”
“Tỉnh Chiết Giang.”
Chiết Giang không xa Thượng Hải. Cô nhớ từng đọc trên mạng rằng Trần Kính là người Thượng Hải, một “ông lớn” địa phương với gia thế không hề tầm thường. Bạch Thu khẽ nâng ly rượu, cười đáp: “Tôi học đại học ở thủ đô, trường R.”
Học vấn đôi khi chính là tấm vé thông hành, giúp cô tạo ấn tượng tốt với những người quyền lực. Cô liền hỏi lại: “Còn anh Trần thì sao?”
Người đàn ông khẽ gật đầu, nhưng không trả lời. Thay vào đó, anh hỏi cô vài điều về công ty, những câu chuyện chỉ mang tính trò chuyện vu vơ.
Được ngồi trò chuyện với một người như Trần Kính vào lúc nửa đêm, thật sự là một trải nghiệm kỳ lạ.
Trong chặng đường này, cô từng trò chuyện với nhiều người đàn ông, không ít kẻ bắt chuyện, cũng không thiếu người có ý định tiếp cận cô.
Nhưng Trần Kính, một người đã có con gái lớn, lại hoàn toàn khác biệt. Từ đầu đến cuối, anh giữ sự chừng mực và lạnh nhạt, không hề vượt quá giới hạn. Chính sự điềm tĩnh ấy khiến cô bất giác cảm thấy thoải mái hơn.
Những người đàn ông có tất cả, như anh, chẳng bao giờ cần phải nịnh nọt một người phụ nữ gặp tình cờ.
Họ trò chuyện thêm một lúc nữa.
Thời gian đã rất khuya.
Hơi ấm từ bể bơi hòa lẫn với làn gió đêm se lạnh, khiến người ta bắt đầu thấy buồn ngủ. Rượu đã tan, khói thuốc cũng nhạt dần. Cuối cùng, Bạch Thu không nhịn được, che miệng ngáp khẽ một cái.
Ngày mai, Trần Kính hẳn còn có lịch trình, còn cô cũng phải hoàn thành công việc của mình.
Đã rất muộn rồi.
“Vừa nãy nghe nói công ty của cô có cung cấp những dịch vụ đặc biệt. Tôi chợt nhớ ra, có một việc muốn nhờ cô giúp.”
Cô vừa nghĩ rằng anh không phải khách hàng tiềm năng, vậy mà một đơn hàng lại bất ngờ xuất hiện vào giữa đêm. Đúng là trong cuộc đời, không nên bỏ lỡ bất cứ khả năng nào.
Bạch Thu chớp mắt, ánh mắt ánh lên sự hứng thú. Ngay cả cơn buồn ngủ cũng dường như tan biến.
Đơn hàng từ một người như Trần Kính.
Người đàn ông nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô, nét mặt vẫn điềm nhiên.
“Khi tôi mới bắt đầu khởi nghiệp, kinh tế trong nước chưa thực sự phát triển.” Giọng anh chậm rãi nhưng ổn định, ánh mắt nhìn cô không rời: “Năm đó, tôi có chuyến công tác sang Pháp và mua một cây bút máy bên lề đường.”
“Dù không đáng giá, nhưng với tôi, nó lại mang ý nghĩa đặc biệt.”
Bạch Thu gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Cô chuyên cung cấp những giá trị “có ý nghĩa” như vậy cho các khách hàng lớn.
“Đó là một cây bút máy kiểu cũ, bây giờ đã rất hiếm.” Ánh đèn chiếu lên gương mặt anh, khiến đường nét lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn: “Sau này, tôi vô tình làm mất nắp bút.”
Bạch Thu mỉm cười, cô đã hiểu ý anh.
Người đàn ông nheo mắt, ánh mắt lướt qua nụ cười trên gương mặt cô.
“Không biết liệu tôi có thể làm phiền cô Bạch giúp tôi tìm lại một chiếc nắp bút giống như vậy không?” Anh hạ giọng, khẽ nuốt nước bọt.