Truy Nã Toàn Cầu

Chương 2: Bánh tart đào mật

Dù không có pheromone, Tiểu Ngư cũng có thể chắc chắn đây là một alpha đỉnh cao.

Cô chưa từng gặp alpha đỉnh cao, nhưng đỉnh cao là một loại cảm giác, không cần chứng minh quá nhiều, ai gặp cũng biết.

Nghe thấy chàng trai trẻ tuổi hỏi y muốn ăn gì, ánh mắt đối phương nhìn về phía cửa, một lúc sau mới thu hồi lại, sau đó thốt ra ba âm tiết quý giá: "Gì cũng được."

"Lục Thành An, sau này những vấn đề kiểu này đừng hỏi tôi."

"Được được được không hỏi, hai ơi, hiểu rồi hiểu rồi." Lục Thành An vội vàng ngậm miệng lại, sợ đối phương không vui, lập tức gọi bánh tart đào mật, sữa và hai phần combo đắt nhất.

Cô muốn đến gần alpha để nhìn rõ mặt y, nhưng Lục Thành An đã ngăn cản cô: "Đưa tôi đi, anh ấy không thích người lạ vào phòng."

Tiểu Ngư sững người, trong lòng thất vọng, trên mặt lại tỏ vẻ hiểu chuyện, mỉm cười đưa đồ ăn cho Lục Thành An, nhìn cửa kéo của khoang từ từ đóng lại.

Sáu ngày rồi, Tiểu Ngư vẫn chưa nhìn thấy mặt chàng trai đó, hành trình này đã đi được một nửa, cô không chỉ không thể nói chuyện với alpha bí ẩn kia, mà ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy.

Nhìn cánh cửa khoang đóng chặt, cô thở dài trong lòng, đẩy xe đồ ăn rời đi trong thất vọng.

Tiểu Ngư vừa đi khỏi, Lục Thành An không nhịn được mà oán trách: "Này, chúng ta thương lượng một chút được không, tôi chỉ là một alpha yếu đuối vô lực, không giống như anh, hù dọa một chút là suy nhược thần kinh, còn dễ bị ám ảnh tâm lý. Anh Lạc, vì sức khỏe tâm lý của tôi, hay là anh đối xử tốt với tôi một chút?"

Lạc Tinh Châu không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem tạp chí, cũng không có ý định để ý đến đối phương, Lục Thành An rõ ràng không phải lần đầu tiên bị đối xử lạnh nhạt, quen thói tự giác chia đồ ăn thành hai phần, một phần đặt bên cạnh Lạc Tinh Châu, một phần tự mình bưng đi, đến chỗ hơi xa một chút để ăn, hai người cách nhau rất xa, khoảng cách có chút kỳ lạ.

Lạc Tinh Châu có chứng sạch sẽ rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức gần như biếи ŧɦái. Y không chỉ ghét tiếp xúc với người khác, mà còn cực kỳ nhạy cảm với pheromone, ngay cả Lục Thành An ở bên cạnh y, cũng sẽ cố ý giữ khoảng cách, định kỳ xịt thuốc ngăn cách.

Trước đây có một alpha định dùng pheromone để dụ dỗ Lạc Tinh Châu phát tình, đã bị y bẻ gãy hai tay tại chỗ, lúc Lục Thành An đến hiện trường, tuyến thể của tên alpha xui xẻo đó suýt chút nữa bị móc ra.

Pheromone của alpha sẽ dụ dỗ omega phát tình, đây cũng là nguyên nhân của rất nhiều vụ bạo lực. Lục Thành An không biết anh Lạc của cậu ta có phát tình vì pheromone hay không, nhưng có thể chắc chắn rằng y sẽ phát điên.

Trạng thái lạnh lùng xem tạp chí không để ý đến người khác như bây giờ, đã là lúc anh Lạc của cậu ta có tâm trạng tốt rồi.

Trời đã tối hẳn, ngoài cửa sổ xe hình vuông là màn đêm vô tận, trên cánh đồng chỉ có ánh sao yếu ớt, Lạc Tinh Châu nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, mới tập trung vào bữa tối. Nhìn thấy món tráng miệng tinh xảo đang bốc khói nghi ngút kia, y đột nhiên ngây người.

Y nhớ đến một khuôn mặt non nớt nhợt nhạt, mang đồng tử màu tím mê hoặc lòng người, bởi vì bệnh tật mà trông yếu ớt và u ám, nhưng khi cười lên lại rất rạng rỡ.

Bánh tart đào mật là món ăn yêu thích nhất của đối phương.

"Không ngờ lại có thể nhìn thấy thứ này ở nơi này." Lạc Tinh Châu buông tạp chí xuống, cuối cùng cũng có chút hứng thú với việc ăn uống, tay nghề nấu nướng của đầu bếp trên tàu chỉ ở mức bình thường, nhưng hình thức của món tráng miệng lại ngoài ý muốn rất đẹp mắt. Lạc Tinh Châu tò mò ăn hết hai chiếc bánh tart ngọt đến phát ngấy, sau đó khịt mũi một tiếng khó hiểu.

"Vị thế nào? Được không?"

"Không ngon lắm, tôi không thích đồ ngọt." Quá ngấy.

"Vậy sao anh..." Lục Thành An nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của y, nhưng cơ thể lại rất thành thật cầm lấy chiếc thứ ba, cảm thấy khó hiểu.

"Trước đây quen biết một đứa trẻ, nó thích ăn, tôi chỉ thử xem sao." Lạc Tinh Châu mặt không cảm xúc ăn bánh tart, tuy miệng nói ghét nhưng lại không có ý định dừng lại, Lục Thành An nhìn mà mí mắt giật liên hồi.

"Đứa trẻ đó bây giờ thế nào rồi?"

"Chết rồi."

"Ồ, thật đáng thương, chết như thế nào?" Lạc Tinh Châu rất ít khi kể chuyện trước đây, cậu ta nhịn không được hỏi thêm một câu.

Lạc Tinh Châu mặt không cảm xúc: "Tôi gϊếŧ."

"..."