Truy Nã Toàn Cầu

Chương 1: Bánh tart đào mật

Lúc hoàng hôn buông xuống, đoàn tàu vừa đi qua một đường hầm cũ kỹ.

Tia sáng cuối cùng trên bầu trời biến mất, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bánh xe ma sát với đường ray.

Tiểu Ngư đẩy xe phục vụ đầy thức ăn đi qua đi lại trong toa xe, cô còn trẻ, dáng người nhỏ nhắn, ngoại hình bình thường, vì khoảng cách giữa hai mắt rộng hơn người thường, đồng nghiệp đều gọi cô là Tiểu Ngư.

Cô mặc đồng phục và đi giày cao gót, mỗi khi đi qua một toa xe, đều nhận được không ít ánh mắt hèn mọn ác ý.

"Chào ông, ông cần phục vụ gì không ạ?"

"Bánh tart đào mật giảm giá giới hạn, ba mươi đồng mua một tặng một."

Cô làm tiếp viên đã lâu, không xinh đẹp bằng những đồng nghiệp khác, không đủ thu hút, cũng không có quá nhiều alpha và beta sẵn lòng bắt chuyện, thành tích kém hơn một chút, không bán được đồ, nhưng may là chuyến tàu này đã chạy được một tuần, phần lớn mọi người đều cần ăn uống, hành khách mua đồ không ít, cô không đến nỗi đẩy xe đồ ăn đầy ắp trở về giao nộp, lại bị quản lý mỉa mai.

"Combo tiện lợi, lấy một phần."

"Vâng, xin quý khách chờ một chút." Tiểu Ngư quay lưng lại với vị khách gọi món, đảo mắt, đưa hộp cơm nhựa có giá mười lăm đồng, hình thức xấu xí kia qua, nhận lấy tờ tiền nhàu nát, ngọt ngào nói: "Mời ông dùng."

Alpha gọi món nhận lấy hộp cơm, đột nhiên cười nham hiểm, tiện tay sờ lên đùi cô, cười cợt nhả: "Không lỗ, lần sau lại tìm em mua, tăng doanh thu cho em."

Tiểu Ngư lùi lại một bước, trên mặt nở nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, trong lòng mắng chửi tổ tiên mười đời của tên đàn ông trung niên béo ú, hạ lưu, hèn hạ trước mặt này rồi đẩy xe đồ ăn rời đi.

Vừa nghèo vừa bẩn, mỗi lần gọi món đều chỉ gọi món rẻ nhất, rõ ràng sống như rác rưởi, vậy mà còn tự tin nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.

"Phi."

Chẳng lẽ chỉ vì giới tính của lão là alpha, nên tự cho mình là cao quý hơn người khác? Tiểu Ngư không hiểu. Trong mắt cô, alpha đều là những sinh vật man rợ chưa tiến hóa hoàn toàn.

Combo khó nuốt đó, ngay cả Tiểu Ngư cũng thấy khó chịu, vậy mà trên chuyến tàu cũ kỹ hỗn loạn này lại là thứ bán chạy nhất.

Nghĩ vậy, Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy buồn nôn, trong toa xe tràn ngập mùi thức ăn nhanh rẻ tiền, mùi chân thối, mùi rác rưởi, hòa lẫn với một số pheromone cấp thấp, khiến môi trường trở nên khó chịu hơn. Cô không khỏi bước nhanh hơn, giày cao gót suýt mấy lần không đứng vững.

Tối nay vốn không phải ca trực của cô, nhưng cô đã chủ động thay ca cho đồng nghiệp.

Cô mạo hiểm bị hành khách hạ lưu sàm sỡ, đi giày cao gót không vừa chân, thậm chí còn trang điểm nhẹ, chỉ để gặp một vị khách.

Cô đứng trước một căn phòng, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa.

Đây là khoang riêng biệt, khách hàng giàu có hơn, cũng hào phóng hơn.

Cửa kéo của khoang nhanh chóng được người ta kéo ra, lộ ra một gương mặt trẻ trung, đối phương nhìn thấy Tiểu Ngư, hơi sững sờ, khóe miệng vốn cong lên trời sinh nhanh chóng giãn ra, dịu dàng hỏi cô: "Xin hỏi có chuyện gì vậy?"

Pheromone trên người y được giấu kín sạch sẽ, chỉ nhìn bề ngoài không thể nhận ra có phải alpha hay không, trẻ tuổi, đẹp trai, lịch sự, khác hẳn với đám người bên ngoài kia.

Tim của Tiểu Ngư đập nhanh, nhưng vẫn duy trì được lý trí sắp sụp đổ: "Xin lỗi đã làm phiền anh, tôi là tiếp viên của chuyến tàu, xin hỏi anh và bạn đồng hành có cần dùng bữa không ạ?"

"Vậy à... Tối nay có gì?" Người đàn ông hơi thò đầu ra, Tiểu Ngư vội vàng giới thiệu món ăn: "Chúng tôi có combo với các mức giá khác nhau, tối nay đầu bếp của tàu còn làm bánh tart đào mật, có thể dùng kèm với sữa nóng."

Người đàn ông gật đầu, lại quay đầu nhìn vào trong khoang, hỏi chàng trai bên trong muốn ăn gì, từ góc nhìn của Tiểu Ngư, cô chỉ nhìn thấy một bóng người thon dài, đối phương mặc áo khoác đen tuyền, đeo găng tay trắng tinh, cúi đầu nghịch tạp chí trên tay, đường nét khuôn mặt thanh tú, như thể được tạo hóa ưu ái hết mực, toàn thân tỏa ra khí chất một tuần có thể đá mười omega.