Vợ Nam Pháo Hôi Của Phản Diện

Chương 7

Cậu vội vàng bò dậy, đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà, không ngờ Quý Khinh Hàn lại một lần nữa thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt cậu, biểu cảm sáng nắng chiều mưa, hỏi: "Cậu muốn chuyển ra ngoài?"

Tạ Xuân Trì vừa nhìn thấy anh đã âm thầm sợ hãi, hoảng loạn chớp mắt, nhỏ giọng "ừm" một tiếng.

Quý Khinh Hàn lạnh mặt nói: "Tôi không đồng ý."

Tạ Xuân Trì ngẩn người, kinh ngạc trợn to mắt, ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao?"

Chẳng phải Quý Khinh Hàn là người muốn cậu cút đi nhanh nhất sao?

"Không tại sao cả, tôi không cho phép, cậu không được chuyển đi." Quý Khinh Hàn bá đạo nói.

Nếu Tạ Xuân Trì chỉ làm bộ làm tịch, có lẽ anh sẽ thuận nước đẩy thuyền đuổi cậu đi cho khuất mắt.

Nhưng tên nhóc đáng ghét này đột nhiên khác trước, rõ ràng là sợ anh muốn chết, còn cố gắng chống đỡ để không bị phát hiện, bây giờ lại thừa lúc anh không có mặt định chuyển đi luôn.

Quá nhiều điểm bất thường, hứng thú của anh bị khơi dậy, bây giờ muốn làm rõ rốt cuộc Tạ Xuân Trì đã bị làm sao.

Tạ Xuân Trì bất giác muốn hỏi tại sao, nhưng khi chạm phải cái nhìn lạnh lùng của Quý Khinh Hàn, cậu lại không dám nói gì nữa.

Suy nghĩ của tên biếи ŧɦái này thật sự quá khó đoán, chọc giận anh ấy chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Nhưng kế hoạch chuyển nhà bị cản trở khiến Tạ Xuân Trì rất bực bội, cậu mượn hình tượng của nguyên chủ, dùng giọng điệu ghê tởm hỏi: "Anh không cho tôi đi, chẳng lẽ là thích tôi rồi?"

Nhưng Quý Khinh Hàn không những không thấy ghê tởm, mà còn đột nhiên giơ tay ra nắm cằm cậu, hơi dùng lực buộc cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua cặp kính từ từ lướt qua gương mặt cậu.

Khoảng cách quá gần, gương mặt đẹp trai không thể chê vào đâu được của đại phản diện mang đến sự rung động thị giác quá mãnh liệt, thậm chí Tạ Xuân Trì còn ngửi được mùi nước hoa nam thoang thoảng từ cổ tay áo của anh, hệt như cây tùng bách mọc trên núi tuyết, hương thơm rất nhạt, lúc có lúc không, nhưng lại khiến người ta bất giác bị nghiện.

Tạ Xuân Trì cảm thấy nhịp tim của mình đập càng lúc càng nhanh, đầu cũng bắt đầu choáng váng, cậu cảm thấy nhất định Quý Khinh Hàn đã bỏ bùa mình, hoặc là do nguyên chủ quá thích Quý Khinh Hàn đến nỗi cậu cũng bị ảnh hưởng.

Quý Khinh Hàn thấy làn da trắng nõn của cậu dần xuất hiện một lớp ửng hồng, lực tay lại mạnh thêm vài phần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng nói: "Gương mặt của cậu đúng là rất đáng yêu."

Tạ Xuân Trì chợt lấy lại tỉnh táo, cậu vậy mà đã quên mất nguyên chủ còn có thân phận thế thân, nói cách khác là gương mặt của cậu rất giống bạch nguyệt quang của Quý Khinh Hàn, vì vậy câu nói của Quý Khinh Hàn dịch ra chính là: Cậu chỉ có gương mặt này là coi được.

Đậu xanh!

Ai muốn làm thế thân cho mấy người chứ, làm thế thân thật sự quá thiếu tôn trọng người khác!

---

Vì câu nói của Quý Khinh Hàn, Tạ Xuân Trì tức điên không thèm ăn cơm mà đến thẳng trường học.

Bạch Nhược Phân vốn định hỏi cậu có cần mua thêm gì không, nhưng nghe nói cậu sẽ tự học nên không dám làm phiền.

Tạ Xuân Trì vào cổng trường mới nhớ ra mình hoàn toàn không biết nguyên chủ học lớp nào. Cậu đang do dự có nên hỏi ai đó không thì thấy một nam sinh tóc nhuộm xanh khói chạy đến tươi cười chào hỏi.

"Xuân Nhi, sao cậu lại đến trường? Chẳng phải hôm qua mới cưới sao? Không đi hưởng tuần trăng mật với chồng cậu ư?" Nam sinh trêu chọc hỏi.

Tạ Xuân Trì nhận ra người này là bạn thân của nguyên chủ, nghe thấy ba chữ "chồng cậu" thốt ra từ miệng Tiết Chiếu Kỳ một cách trôi chảy, cậu vừa xấu hổ vừa thầm mắng tác giả một lần nữa.

Tác giả này chỉ lo rắc cẩu huyết, cũng chẳng biết thiết lập thế giới quan bừa bãi gì nữa.

Đồng tính có thể kết hôn thì thôi đi, tuổi kết hôn hợp pháp cũng bị hạ xuống còn 18, vì vậy nguyên chủ vừa đủ tuổi đã vội vàng muốn gả cho Quý Khinh Hàn.

Hơn nữa, thế giới trong sách gần như toàn dân "cong", thụ chính được thiết lập là vạn nhân mê, giai đoạn đầu mua cổ phiếu, tuyến công vì thụ chính mà tranh giành tình cảm, ba ngày hai bữa lại đánh nhau túi bụi, đấu đá sống chết.

Giai đoạn sau khi công chính được xác định, các tiểu thụ lại vì công chính mà đánh ghen, trà xanh với bạch liên cùng bay lượn, hồ ly tinh và giả thanh thuần chia đôi thiên hạ, gây sóng gió hết đợt này đến đợt khác, còn đặc sắc hơn cả cung đấu, khiến người ta phải nghẹt thở.

Vì vậy, trong thế giới của cuốn sách, mọi người đã quen với đồng tính luyến ái và hôn nhân đồng giới, nhưng Tạ Xuân Trì không quen. Cậu là một trai thẳng chưa từng trải qua bất kỳ mối tình nào, làm sao có thể chấp nhận việc mình đột nhiên có một ông chồng!

Tác giả nói rằng toàn dân "cong" là để tránh xuất hiện nữ phụ ác độc bị người ta mắng chửi, kết quả là toàn bộ câu chuyện gần như không có nhân vật nữ quan trọng nào, cô ta vẫn bị người ta mắng chửi, Tạ Xuân Trì cũng không biết nên nói gì.