Vợ Nam Pháo Hôi Của Phản Diện

Chương 6

Tạ Xuân Trì còn chưa kịp giải thích, Quý Khinh Hàn đã đứng dậy nói: "Công ty còn có việc, tôi đi trước, mọi người cứ từ từ ăn."

Bạch Nhược Phân trơ mắt nhìn anh đi xa, Tạ Xuân Trì lại không đuổi theo, càng cảm thấy hai đứa này đã cãi nhau.

Sau khi ăn sáng xong, bà ấy gọi riêng Tạ Xuân Trì ra ngoài, hỏi: "Tiểu Xuân, con nói cho mẹ biết, có phải Quý Khinh Hàn bắt nạt con không?"

Tạ Xuân Trì nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nói là bắt nạt thì hình như Quý Khinh Hàn cũng chưa làm gì cậu, hơn nữa cậu cũng đã trưởng thành, sao có thể như trẻ con mà đi mách lẻo với phụ huynh, vì vậy Tạ Xuân Trì phủ nhận: "Không có."

Bạch Nhược Phân đột nhiên phát hiện trên đầu gối cậu có một mảng bầm tím, trên làn da trắng nõn trông càng thêm đáng sợ, đau lòng hỏi dồn: "Con còn giấu cho nó, vậy con nói xem, vết thương trên chân con là thế nào?"

Sau đó, bà lớn tiếng nói: "Lão Triệu! Mau đi mời bác sĩ cho tiểu thiếu gia!"

Quản gia Triệu vội vàng đáp lại, Bạch Nhược Phân lại nói với Tạ Xuân Trì: "Tiểu Xuân đừng sợ, mẹ sẽ làm chủ cho con, thằng nhóc nhà họ Quý này thật quá đáng, trước khi kết hôn đã đích thân hứa sẽ chăm sóc con thật tốt, kết quả mới một đêm đã khiến con bị thương, lát nữa mẹ sẽ đi tìm nó tính sổ!"

Tạ Xuân Trì bất lực giải thích: "Đầu gối là do con tự ngã nên bị thương, không liên quan gì đến Quý Khinh Hàn, hơn nữa cũng không còn đau nữa, không cần mời bác sĩ."

Bạch Nhược Phân không tin, "Vô duyên vô cớ sao con lại ngã?"

"Chân bị tê nên không đứng vững." Tạ Xuân Trì nói.

Chân bị tê? Bạch Nhược Phân đột nhiên nhớ đến dáng đi bất thường của Tạ Xuân Trì lúc xuống cầu thang, cộng thêm bộ dạng rõ ràng là thiếu ngủ của cậu, lúc dùng bữa cũng không dám nhìn thẳng Quý Khinh Hàn, còn thỉnh thoảng lại đỏ mặt, đêm qua lại là đêm tân hôn của hai người, không cần nói cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà chuyện kiểu này cũng không phải lần đầu tiên, sao Tiểu Xuân lại tự dưng xấu hổ như vậy? Hình như ngoài xấu hổ ra còn hơi sợ Quý Khinh Hàn.

Bạch Nhược Phân càng cảm thấy kỳ lạ, hạ giọng hỏi: "Tên họ Quý kia bắt nạt con trên giường sao?"

Câu hỏi của bà quá thẳng thắn, lại vô cùng bất ngờ, Tạ Xuân Trì suýt phun ra một ngụm máu, đỏ mặt nói: "Không có! Tụi con không có cái đó..."

Đêm tân hôn mà không động phòng? Lông mày thanh tú của Bạch Nhược Phân càng nhíu chặt hơn, tức giận hỏi: "Nó dám chê con?"

Tạ Xuân Trì thầm nghĩ với cái bộ dạng trước đây của mình, Quý Khinh Hàn không chê mới là lạ, nhưng ngoài miệng lại nói: "Là do con tự mình muốn làm bài thi, làm quá lâu nên ngồi bị tê chân mới vô tình ngã, không hề liên quan đến anh ấy."

Bạch Nhược Phân bán tín bán nghi: "Thật sao? Sao tự nhiên con lại muốn học hành chăm chỉ?"

Tạ Xuân Trì đành bịa ra một cái cớ phù hợp với hình tượng não yêu đương của nguyên chủ: "Bởi vì học vấn của Quý Khinh Hàn rất tốt, con phải cố gắng học mới xứng với anh ấy."

Lần này cuối cùng Bạch Nhược Phân cũng tin tưởng, vẻ mặt hài lòng nói: "Tiểu Xuân thật sự đã trưởng thành rồi."

Tạ Xuân Trì nhân cơ hội thúc giục: "Mẹ mau đi làm thủ tục ở nội trú cho con đi, còn chưa đầy hai tháng nữa là thi đại học rồi, con phải tranh thủ thời gian học."

Muốn cầu tiến là chuyện tốt, nhưng Bạch Nhược Phân lại không nỡ để con trai chịu khổ, do dự khuyên nhủ: "Hay là vẫn về nhà ở đi, có tài xế đưa đón, đi đường cũng không mất nhiều thời gian."

Tạ Xuân Trì cảm thấy ở cùng bọn họ sẽ rất bất tiện, liền bày ra dáng vẻ vô lý của nguyên chủ: "Con muốn ở nội trú."

Bạch Nhược Phân sợ chọc cậu nổi giận, chỉ đành chiều theo ý cậu: "Được rồi được rồi, con không muốn về nhà thì mẹ cũng không ép con, nhưng mà điều kiện ký túc xá của trường thật sự quá kém, mẹ sợ con không chịu được khổ."

Tạ Xuân Trì ăn khổ nhiều nhất, hồi nhỏ còn từng chen chúc với mười mấy đứa trẻ trạc tuổi trong căn phòng chỉ có 10 mét vuông suốt mấy năm trời, so với hoàn cảnh đó, ký túc xá của trường quý tộc dù có tệ thì cũng chẳng đáng là bao.

Cậu đang định nói mình không sợ khổ thì nghe Bạch Nhược Phân nói: "Mẹ mua cho con một căn hộ gần trường, con cứ xem thử có quen không, như vậy được không?"

Tạ Xuân Trì không khăng khăng nữa, Bạch Nhược Phân thấy cậu đồng ý, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay Tiểu Xuân dễ nói chuyện quá, nếu cứ giữ được như vậy thì tốt rồi.

Bác sĩ đến thoa thuốc cho Tạ Xuân Trì, Bạch Nhược Phân xác nhận trên người cậu không có vết thương nào khác, lúc này mới sai người đi tìm nhà, lại chỉ huy người giúp việc sắm sửa đồ dùng sinh hoạt, bận rộn không ngớt.

Tạ Xuân Trì vừa nghĩ đến tối nay có thể chuyển đi, lập tức thả lỏng tinh thần, cơn buồn ngủ ập đến.

Vì vậy, cậu lên lầu ngủ bù, tỉnh dậy thì trời đã sắp tối.