Ba Hách vẫn giữ thái độ điềm đạm, không can thiệp nhiều vào chuyện nhà cửa. Ông chỉ quan tâm đến những chuyện lớn: “Trường Khanh, ngày mai con về đơn vị à?”
Trường Khanh gật đầu. Được nghỉ vài ngày là điều hiếm hoi với anh, anh vẫn còn nhiều nhiệm vụ chờ ở đơn vị. Anh còn trẻ mà đã làm đến chức đại đội trưởng, chỉ cần lập thêm vài chiến công nữa, việc thăng cấp chỉ là vấn đề thời gian.
Tuy nhiên, sau khi liếc nhìn Thanh Thanh một cái, anh đổi ý: “Con ở thêm ba ngày nữa. Lâu rồi con chưa qua thăm ông bà.”
Ba Hách gật đầu, không phản đối.
Sau bữa ăn, ba Hách và mẹ Hách đều rời đi làm việc, để lại Thanh Thanh, Trường Khanh và ba đứa trẻ ở nhà. Nhìn hai người lớn rời khỏi, Thanh Thanh lại đưa mỗi đứa nhỏ thêm một miếng bánh hành.
Cô nhận ra ba đứa trẻ này không phải không đói, mà là không dám ăn. Mọi hành động của chúng đều rụt rè, sợ sệt khiến người khác không khỏi thương cảm.
“Chúng con ăn no rồi ạ...” Cô cả vừa ăn vừa nấc lên vì quá no. Thanh Thanh lúc này mới thôi ép chúng ăn thêm.
Thấy bát đũa bày bừa trên bàn, Thanh Thanh đứng dậy dọn dẹp. Ngay lập tức, Trường Khanh cũng đứng lên giúp. Theo phong tục, ngày đầu tiên về nhà chồng, tân nương không cần làm việc, nhưng Thanh Thanh đã chủ động nấu ăn và chăm sóc ba đứa trẻ.
Dù không quen làm việc nhà, Trường Khanh cũng chẳng ngại ngần: “Cô vừa nấu cơm xong, để tôi dọn dẹp.”
Thanh Thanh tròn mắt ngạc nhiên.
Gì cơ? Đàn ông thời này không phải đều rất gia trưởng sao?
Cô nghĩ thầm nhưng cũng chẳng khách sáo: “Anh rửa bát đi. Tôi đi tắm cho mấy đứa nhỏ, chúng bẩn quá rồi.”
Trường Khanh ngẩn người trong giây lát rồi khẽ gật đầu. Anh xắn tay áo, bắt đầu rửa bát. Ba đứa trẻ tròn mắt nhìn chú Trường Khanh đang rửa bát, kinh ngạc không thốt nên lời.
Sao lại có người đàn ông chịu rửa bát thế này?
Thanh Thanh chẳng bận tâm. Nếu đã giúp được, cô chẳng dại mà từ chối.
Cô quay sang ba đứa nhỏ, nghiêm giọng: “Lại đây! Để dì tắm cho mấy đứa sạch sẽ!”
Cô cả e dè nhìn cô, trong lòng đầy cảnh giác. Từ khi mẹ mất, ba chị em đã được dạy phải ngoan ngoãn, ít nói, ít ăn để không bị nhà họ Hách chê bai rồi đuổi đi. Đó là lý do chúng không dám ăn no, sợ làm phiền người lớn.
Nhìn sự lưỡng lự trong mắt ba đứa trẻ, Thanh Thanh bắt đầu mất kiên nhẫn: “Không nghe lời thì dì đánh vào mông đấy!”
Nghe vậy, ba đứa nhỏ sợ hãi, lật đật đi theo cô vào trong nhà. Thanh Thanh kéo cái chậu nhôm lớn ngoài sân vào, đổ nước lạnh rồi pha thêm nước nóng cho vừa ấm, sau đó nhấc chị cả vào trước.