Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê

Chương 9

Trường Khanh không nói gì, nhưng tốc độ ăn nhanh hơn hẳn, rõ ràng là anh cũng hài lòng với tay nghề của Thanh Thanh.

Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn ăn cháo kê, nhưng ánh mắt vẫn lén nhìn sang đĩa bánh hành đầy thèm thuồng.

Thấy vậy, Thanh Thanh nhíu mày, gắp cho mỗi đứa một miếng bánh: “Cháo thôi chưa đủ no đâu. Ăn bánh nữa đi, mấy đứa đang tuổi lớn, phải ăn nhiều vào.”

Ba đứa nhỏ lúng túng nhìn nhau, rồi cúi đầu rụt rè: “Chúng con không đói ạ… Ăn cháo là đủ rồi...” Cô cả lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ.

Trường Khanh nhíu mày. Giờ ăn mà bảo không đói, làm sao có chuyện đó? Nhưng anh chưa kịp nói gì, Thanh Thanh đã nghiêm giọng: “Không đói cũng phải ăn! Nhìn xem mấy đứa gầy như thế nào rồi đi.”

Giọng nói dứt khoát của cô khiến ba đứa nhỏ sợ hãi, vội vàng cầm đũa ăn bánh.

Trường Khanh khẽ liếc nhìn cô, trong lòng dâng lên cảm giác lạ lẫm. Mẹ Hách cũng kinh ngạc. Bà không ngờ Thanh Thanh lại có thể khiến bọn trẻ ăn ngon lành như vậy. Bấy lâu nay, bà luôn bận rộn với công việc, chẳng để ý rằng tụi nhỏ ngày càng gầy yếu.

Bà thầm nghĩ: “Nếu có ai nhìn thấy tình cảnh này, chắc họ sẽ nghĩ nhà mình ngược đãi trẻ con.”

Cảm giác áy náy dâng lên trong lòng bà.

Lúc này, Hách Phương Phương đứng dậy, định rời khỏi bàn. Trước đó cô ấy đã quyết không đυ.ng vào thức ăn của “bà chị dâu quê mùa”, nhưng giờ ngửi mùi thơm từ đĩa bánh, bụng cô ấy lại sôi ùng ục.

Thanh Thanh nhìn theo, mỉm cười hỏi: “Em không ăn thử à, Phương Phương?”

Dù không thích Phương Phương, Thanh Thanh cũng không muốn gây thêm mâu thuẫn. Nếu có thể hòa hợp, cô vẫn muốn thử. Nhưng nếu không được, cô cũng chẳng ép.

Phương Phương hơi do dự, nhưng lòng tự tôn khiến cô ấy ương bướng: “Tôi không ăn mấy thứ này đâu. Đồ ăn quốc doanh mới ngon.”

Nói rồi, cô ấy đeo cặp, bỏ đi một mạch. Thanh Thanh nhìn theo, thầm thở dài: “Cô em chồng này đúng là khó chiều.”

Trong bữa ăn, Thanh Thanh chủ động đề nghị: “Ba mẹ, con nghĩ ba mẹ đi làm đã mệt rồi, ba đứa nhỏ để tụi nó ở với con, con sẽ chăm sóc và dạy tụi nhỏ học. Dù gì con cũng rảnh rỗi.”

Mẹ Hách ngạc nhiên, hỏi: “Con biết chữ à?”

Thanh Thanh gật đầu: “Dạ, con biết. Trước đây con học hết cấp hai ở quê.”

Nghe vậy, mẹ Hách thoáng nhẹ nhõm. Nuôi bốn đứa con đã rút hết sức lực của bà, giờ thêm ba đứa cháu nữa đúng là quá sức. Có người giúp đỡ, bà cũng không còn nhiều lý do để bực bội với cô con dâu này. Thanh Thanh có vẻ biết điều và cũng đảm đang hơn bà nghĩ.