Chương 17: Cuốn sổ cũ
Ghé tai tôi, giọng thằng Quang nhỏ nhỏ, run run : Đm, khi nãy mơ, tao thấy nó bước từ cái ban thờ nhỏ kia xuống cơ.Vãi tè, thế là ma rồi. Chắc chắn có điều gì sai sai ở đây. Không để đầu óc kịp suy nghĩ nữa, tôi đạp 3 đứa kia dậy hết. Chết cả đống còn hơn sống một mình.
Nói vậy chứ đạp bọn nó dậy cho nó có tiếng người, cho có đồng bọn ấy. 3 ông kia lóp ngóp mắt nhắm mắt mở, khó chịu vì bị gọi dậy giữa đêm. Đm cái lũ ăn ngủ như lợn, lúc ăn nhậu thì anh em chén tạc chén thù có nhau, lúc sinh tử cận kề ma nó bóp cổ đến nơi thì để anh em chịu.
Gọi dậy, tôi mới nói phét là thằng Quang nó mới ngủ mơ, đạp chúng mày dậy đấy. Kể ra có mấy đứa này dậy cũng đỡ sợ hẳn đi, chứ để tôi với thằng Quang thức chắc đau tim mà chết mất.
Bọn nó đéo biết cái chuyện kinh khủng mà tôi với thằng Quang vừa chứng kiến. Thằng Tú nó khát nước, lồm cồm bò dậy, đi đến cái bàn uống nước đặt ở dưới 2 cái ban thờ. Nó mà biết chuyện vừa rồi chắc nó chết khát chứ không chết nhát.
Vừa đưa công nước lên miệng, bất ngờ thằng Tú đứng chôn chân, hét toáng lên : Đm, ma, ối đm ma chúng mày ơi.
Cái cốc thủy tinh rơi cái xoảng xuống nền nhà nghe sắc lẹm.
Clgt, chả nhẽ nó lại định hiện lên nhát bọn tôi lần nữa???
Lúc này đông người, cả lũ chạy lại cái bàn uống nước chỗ thằng Tú xem thế nào. Nó vẫn đứng đơ ra chỗ đấy. Thường khi gặp điều gì làm người ta sợ đến tột độ, thì chân tay như thừa thãi, các cơ như bị co cứng lại khiến người ta dường như không có phản xạ gì.
Thằng Quang hỏi : Ma đâu?
Thằng Tú run run, tay chỉ về phía bức tường đằng trước.
Lấy tay vỗ cái đốp vào đầu thằng Tú, thằng Quang cáu :
– Ma cái mả cha mày à, cái bóng của thằng ngu nào đang uống nước sao mà ma.
Ôi cái đệch, là cái bóng của thằng Tú do cái bóng điện ngoài hiên nhà ông Hiệp.
Vãi cả l*иg ông tướng. Làm thằng Quang chột dạ.
Có một điều lạ làm tôi thắc mắc, là nãy giờ sao ông Hòa nằm trong kia không có phản ứng gì. Bọn tôi là khách, khi hét lên hay nghe thấy tiếng động lạ nào thì ổng ít cũng phải ra xem có chuyện gì. Đằng này ổng không có một động thái gì....
Sau khi mỗi thằng làm xong cốc nước cho đỡ khát sau cơn rượu thì quay trở lại giường nằm tiếp. Đồng hồ chỉ 1h kém 15 phút sáng.
Đi được 2 bước về giường , bất ngờ có luồng sáng trắng từ ngoài cửa hắt thẳng vào mặt 5 thằng bọn tôi. Càng lúc càng sáng rõ.
Thằng Tú lại kêu : Ma, ối đm ma chúng mày ơi.
– Ma cái mả cha mày ấy, là ông Hiệp. Tôi đập vào đầu nó cái chát phát nữa.
Thằng ngu này không phân biệt được đâu là ma, đâu là đèn pha xe máy nữa. Thằng ngu này nhìn đâu cũng thấy ma.
Là ông Hiệp, mẹ 3 bao tải hàng chất đầy một xe, toàn quần áo là quần áo. Quần áo bố mẹ ổng đánh ở bên Quảng Tây, bên đó mua giá sỉ, về bán lẻ lại. 1 lời 10.
Nghĩ cũng tội ổng, đêm hôm lạnh ngắt, vừa nhậu xong đứng mấy tiếng ngoài đường đợi hàng. Ổng ngạc nhiên khi thấy mấy thằng bọn tôi chưa ngủ. Cả lỹ phụ ông ý bê vào nhà. Trêu thằng Tú, tôi nói : Thằng Tú nó gặp ma nên bọn em chưa ngủ được đấy.
Cả lũ cười xòa rồi lên giường ngủ tiếp.
Ngủ thế nào được khi vừa tận mắt chứng kiến chuyện lạ lùng, cộng thêm giấc mơ kỳ lạ của thằng Quang. Lay ông Hiệp dậy, tôi khẽ nói :
– Anh Hiệp, khi nãy em nói đùa chuyện thằng Tú gặp ma, nhưng trước đó thì có chuyện lạ đấy anh ạ.
– Thế á???
Ông Hiệp ngạc nhiên, nghe tôi kể toàn bộ chuyện xảy ra lúc nãy, tôi kể luôn giấc mơ của thằng Quang.
Như không giấu diếm điều gì nữa, ổng kêu tôi ngủ đi, sáng mai anh nói cho.
Nhưng ngủ thế đéo nào được khi trong lòng vẫn còn vướng bận mấy chuyện đó, nhất định ông ấy phải kể cho tôi thì mới ngủ được.
Thôi thì kể, ông Hiệp dẫn tôi lên gác nhỏ ở cạnh phòng anh Hòa, kéo cả thằng Quang đi theo. Trước khi lên gác, ổng thắp nén hương cho cái ban thờ nhỏ cạnh cửa ra vào, rồi lầm rầm khấn...
Lên gác rồi, bật điện, ổng lôi ra trong cái hòm tôn một quyển sổ cũ kỹ đã phai màu vì thời gian, đưa cho bọn tôi, bên ngoài ghi chữ : Nhật ký khảo sát địa chất – Công trình thủy điện Hòa Bình, 1988 – Đội khảo sát số 4 – Người ghi nhật ký : Phan Ngọc Hòa.
Nội dung bên trong thì cũng như mấy quyển nhật ký khảo sát khác, thời tiết, tiến độ công việc,...
Như không để 2 thằng tôi phải ngạc nhiên, ông ấy bắt đầu nói :
Nhưng năm 1982 – 1983, khi ấy anh Hòa còn là anh kỹ sư địa chất mới ra trường. Hồi ấy học xong là được phân công nhiệm vụ ngay chứ không phải đi xin việc như bây giờ. Vì hồi ấy kỹ sư hiếm lắm. mà khó lắm mới vào được đại học. Anh Hòa ra trường sau 5 năm học ở trường Mỏ – Địa chất. Ra trường xong anh được phân công công tác trong đội khảo sát số 4, trong một công ty khảo sát thuộc bộ Thủy lợi – Điện lực ( bây giờ là bộ NNPTNT), lên chiến đấu ở công trình thủy điện Hòa Bình.
Ngày ấy, các cán bộ kỹ sư làm trên Hòa Bình được ưu tiên lắm. Trong thời bao cấp thì xà phòng, nước mắm hay vải vóc gì đều được đổi qua chế độ tem phiếu. Thế nhưng đối với các cán bộ kỹ sư trên Hòa Bình thì những mặt hàng đấy được trợ cấp đầy đủ. Anh Hòa cũng là một trong số đó. Các anh lao động, làm việc trên đó chỉ thiếu người, chứ vật chất khá đầy đủ. Gần đó có mấy bản của bà con dân tộc người Mường....