Chương 12: Hoá giải
Lại một đêm nữa hai anh em không ngủ. Đêm nay lại dài nữa rồi.Cái đất Ninh Thuận này, ban ngày thì nóng như thiêu đốt, đúng là gió như phan, nắng như rang. Ban đêm thì lại lạnh. Kéo thêm chăn che thêm đến cổ cho ấm, hai anh em thϊếp đi vì quá mệt. Giờ cũng chẳng còn sức đâu mà sợ nữa. Nghĩ bụng giờ nó có vào trêu thì cũng kệ cmn..
Vừa chợp mắt lại, mở mắt ra trời đã sáng trưng. Ngủ có được 2 tiếng thôi sao mà nó ngon như người bị bỏ đói 2 ngày vớ được bát cơm nguội. Nghe ngoài kia tiếng công nhân lục đυ.c máy móc bắt đầu cho ngày làm việc mới. Định bụng nằm thêm tý nữa nhưng chợt nhớ, còn ông thầy đang ở ngoài trung tâm y tế nữa. Bên cạnh thằng Tín vẫn đang say giấc. Tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi chạy ra chỗ ông thầy. Gọi thằng Tín dậy chuẩn bị đồ ăn sáng để tý về mấy người ăn luôn.
Hôm nay là một ngày dài nữa đây
Ra chỗ y tế chở ông thầy về. Sếp đi phải chiều mới về công trường vì còn phải làm việc với ub tỉnh ninh thuận về việc giải phóng mặt bằng.
Chở ông thầy về, gần về đến công trường. Ông thầy ngồi sau , vỗ vai mình : anh T, nhìn kìa !
Nếu không có lời ông thầy thì mình cũng chẳng để ý cảnh vật xung quanh đường đâu. Phần vì mệt, phần vì vội. Nhưng nhìn sang bên đường thì mình phải giật thót lại. Tại đúng cái chỗ hôm qua phát hiện ra bà già biến mất, tại cái chỗ ré lên tràng cười, là 1 cái miếu nhỏ ven đừong.
Ông thầy nói : – nó đang nhìn anh đó.
Nổi hết cả da gà, nhưng vì đi cùng với ông thầy nên mình cũng yên tâm phần nào.
Thú thực với thầy, vừa hôm qua con cũng bị trêu.
Ông thầy nói : anh may mắn đấy.
Các ông cứ để ý, ở những cái đèo quanh núi, người ta hay dựng những cái miếu nhỏ ven đường. Chẳng phải tự dưng người ta dựng lên. Lẽ vì là thờ những người bị chết oan ở những vụ tai nạn. Chết oan thường rất khó siêu thoát được. Những oan hồn đó khí đầy oán hận. Thành ra hay có những vụ ma xô, ma che mắt ở những dốc đèo. Nặng thì bỏ mạng. Oán lại chồng oán. Nhẹ nhẹ thì bị trêu như tôi.
Về đến công trường, tranh thủ ăn uống qua loa, việc đầu tiên ông thầy nói là phải đóng tạm cái kênh dẫn dòng lại. Dẫn dòng thẳng qua bờ tả của con sông. Như thế thì mới không làm chỉnh long thuỷ được. Thuỷ có lành thì những linh hồn kia cũng lành đi phần nào. Chứ phong thuỷ mà bị bẻ đi thì sẽ nhiều chuyện xấu.
Bình thường, nếu đổi phương án dẫn dòng sẽ phải họp, phải nghiên cứu lại đồ án thiết kế, phải thông qua thẩm tra phương án dẫn dòng mới. Mặt thứ 2 nếu dẫn dòng qua bờ tả, chẳng may có lũ về sớm hay lũ tiểu mãn về thì trở tay không kịp. Nước lũ sẽ tràn vào công trình, sẽ cuốn đi tất cả.
Đắn đo, đành phải gọi điện cho sếp. Ông sếp mình cũng chẳng còn cách nào khác. Thà dẫn dòng tạm như lời ông thầy 2 ngày giải quyết xong mọi việc rồi lại dẫn bình thường, còn hơn là để nó quấy thế này, tiến độ còn chậm hơn.
Lập tức cái kênh dẫn dòng bị chặn lại, 2 cái ống bi lớn được đặt ở cái đê quây bờ tả cho nước qua đó. Với sức máy ủi và sự khẩn trương, thì sau 2 tiếng nước đã được chảy thẳng qua bờ tả.
Việc tiếp theo, là đào cái gốc cây xoài lên. Nhưng tuyệt đối không được chặt đi. Công việc nhanh chóng được triển khai. Cái hố khoảng 10 khối đất được đào lên.
Nhưng tìm mãi , đào mãi mà không thấy cái xương nào cả. Tìm bây giờ như tìm kim đáy bể.
Lúc đó ông thầy mới lầm rầm khấn. Thắp 3 nén nhang, ổng tung đồng xu xin quẻ. Nhưng thật lạ, ổng xin chục lần mà toàn quẻ xấu. Đến lần thứ 11 mới được. Đặt cái đĩa đồng xu xuống, đang vái thì đột nhiên thằng K, lại hiện tượng như ông thầy hôm qua.
Hai mép nó lại sùi bọt như dại, 2 tay run run, cái chân khuỵu xuống, cái đầu lắc qua lắc lại, mắt đỏ long lên sòng sọc rồi trợn ngược lòng trắng ra . Nó không ngất.
Nó lững thững đi, mà đi theo cái kiểu cà nhắc cà nhắc ấy. Cái đầu vẫn lắc qua lắc lại, 2 cái tay vẫn run. Nó bước về phía bờ sông.
Ma nhập rồi. Mọi ngừoi hốt hoảng, ai cũng đứng sững lại xem nó làm gì. Ôi đm, không ngăn nó lại thì nó bước xuống sông rồi chết đuối mất.
2 anh công nhân định ra ngăn nó lại. Đột nhiên nó quay lại, 2 cái mắt không còn trợn ngược nữa mà chuyển sang đỏ sọc. Kiểu như mắt của ngừoi bị đau mắt đỏ ấy.
Nó quát : Cúttttttttt.
2 ông kia chờn bước, nó bước ra đến bờ sông thì dừng lại, xoài ra bờ sông, rồi nó bắt đầu đào.
Ông thầy vẫn bình tĩnh, nhìn nó bằng ánh mắt sắc lẹm.