Chương 11: Quá giang
Tối hôm đó, tôi ở lại cùng ông thầy, thằng Tín về lo mớ lùng nhùng còn đang ngổn ngang ở công trường. . . 10h khuya trong bệnh viện, lạ nhà nên nằm mãi mà không ngủ được. nghĩ lại năm nay đúng số mình là số ăn mày, mới lên công trình được 2 ngày mà xảy ra bao nhiêu là chuyện. Thôi cũng tặc lưỡi, cái nghề cũng là cái nghiệp, đã chấp nhận theo nghề xây dưng, nhất là thủy lợi gắn bó với rừng núi sông suối, thì cũng phải luyện cho bản thân chịu được mọi hoàn cảnh khó khăn nhất. ( Sau này còn mấy chuyện ở công trình nửa đêm chạy lũ nữa tôi kể cho các ông sau )Thức đêm mới biết đêm dài, nghĩ về những chuyện kỳ lạ đã qua càng làm bản thân trằn trọc hơn. Thực ra tất cả mọi chuyện này là gì, những bóng đen lố nhố trên cầu với 2 chấm đỏ lừ , bóng con mèo đen trong nhà quản lý, những thứ còn sót lại dưới gốc cây xoài cổ thụ, chuyện 3 người công nhân chết oan uổng ngoài kênh dẫn dòng, thực ra có một thế lực nào đang chi phối tất cả những chuyện này.
Thôi thì đành trông chờ cả vào ông thầy cao tay này, mặc dù vừa rồi ổng bị vật sùi cả hết cả bọt mép.
Vừa thiu thiu chợp mắt thì điện thoại reo. Đồng chí K bên thi công gọi. Đêm rồi còn gọi đéo gì nữa hả trời. Tắt máy, không nghe. Lại reo lần 2. Nghĩ bụng chắc có chuyện gì nên nó mới gọi lại thế.
Alo bằng cái giọng của thằng 2 đêm liền chưa chợp mắt nào, uể oải và mệt mỏi. – Anh T à, cái máy khoan sao không khoan được. Giọng thằng K có vẻ run run. Ôi vcl, đã mệt vì chưa được ngủ, giờ còn bị gọi vì những chuyện như này, điên tiết quát vào điện thoại, bắn một tràng dài :
– Đm các chú, các chú không lo được mấy cái chuyện vặt đấy à, cái máy khoan nó không khoan được sao lại gọi anh, hay bây giờ các chú ăn cơm xong đi ỉa để anh đổ bô cho nhá.
Thằng Tín đâu ?
Giọng thằng K vội vã thanh minh : – Dạ không anh ơi, nếu trục trặc bình thường em chẳng phiền anh, nhưng lạ lắm anh à. Anh cứ xuống hiện trường này đi. Thằng Tín nó đi đâu tối giờ chưa về anh ạ.
Nghĩ trong đầu chắc có chuyện gì rồi, bật dậy, khoác vội cái áo rồi đi ra. Giường bên cạnh, có vẻ như ông thầy nghe được hết cuộc điện thoại vừa rồi. Gọi tôi lại. – Nó đang phá ngoài công trường đó, cầm lấy cái túi này, rải xung quanh chỗ đó, đến sáng mai rồi tính tiếp.
Thôi vừa nghĩ cái đã bủn rủn chân tay rồi. Số mình nó đúng là số bốc cứt rồi. Giờ mình không ra thì ai ra giải quyết giờ. Thôi ra xem thế nào. Ông thầy đưa cho mình 1 cái gói nhỏ nhỏ như cái gói chống ẩm, bên trong đựng cái thứ bột bột gì màu đen lẫn trắng. Thôi cứ cầm đút vào đít, à nhầm túi hậu.
Thằng K đang phụ trách khảo sát địa chất kênh nhánh để phục vụ việc thiết kế bản vẽ thi công cho hệ thống kênh nhánh. Cái kênh nhánh này thực ra nó là một nhánh của kênh dẫn dòng , rẽ dòng nước vào các khu tưới. Lẽ ra việc khảo sát địa chất này phải hoàn thành trước sau đó thiết kế xong bản vẽ thi công toàn bộ các hạng mục rồi mới triển khai thi công ngoài hiện trường, nhưng do tiến độ gấp của dự án nên vừa thi công các hạng mục chính, vừa khảo sát thiết kế các hạng mục nhỏ luôn. Cũng vì gấp nên đội khảo sát tiến hành chia ca làm cả đêm luôn.
Hơn 11h, bước ra khỏi cổng khu y tế, ông bảo vệ trong bộ mặt ngái ngủ có vẻ như khó chịu vì giờ này còn ra ngoài. Từ khu y tế phải đi qua 6km đường to, rồi rẽ vào 3 km đường trong núi thì mới đến được công trường.
Vì là thị trấn nhỏ nên tầm này hầu như không có ai ra đường. Khoảng 9h đêm là mọi người tắt đèn đi ngủ hết rồi. Nghĩ lại đời xây dựng thật bạc, đến giờ mọi người đi ngủ thì anh em vẫn còn khoan, còn đào, còn đổ bê tông. Gần về công trường, trời tối đen như mực, còn cách độ khoảng 2km, vừa chạy xe vừa rít vội điếu thuốc cho đỡ lạnh ( và đỡ sợ ), bất ngờ thì bên đường xuất hiện một bóng một bà cụ, mặc đồ dân tộc, dáng còng còng, đang lầm lẫm bước đi. Thế quái nào đêm hôm còn có người già đi ở đường. Thấy đèn xe mình chiếu lại gần, đột nhiên bả quay lại, tóc bạc đằng trước che không nhìn rõ khuôn mặt.
Bả gọi : Chú ơi, tôi đi nhờ với.
Nghĩ bụng sắp về đến công trường rồi, mà công trường mình thì làm gì có nhà dân tộc đâu, vừa chạy xe chậm lại vừa nói : Công trường cháu gần đây rồi, chắc không chở được bà đi xa đâu, bà thông cảm nhé.
Bả cố nài : Cứ cho tôi đi nhờ đi
Thôi thì cũng đành, chả nhẽ người già nhờ, giữa khuya thế này để người ta đi một mình cũng tội... Lên xe, rít thêm điếu thuốc nữa cho bớt lạnh.
Đề ga, nổ máy. Thế đéo nào lại cứ có cảm giác lạnh lạnh đằng sau lưng. Về đến công trường, có 1 đường rẽ đi vào trong núi, mình nghĩ chắc nhà bả trong cái đường rẽ này.
Nói : Bà, trong kia là công trường rồi, nhà bà có rẽ xuống đây thì xuống đi, cháu không chở được bà đi nữa rồi, công trường cháu còn đang có việc nữa. .
5s rồi mà không thấy trả lời, 2 tay mình vẫn đang lái xe, đầu ngoái lại đằng sau. Ôi cái đệch, bà già có còn ngồi sau nữa đâu. Hay rơi bả trên đường đi rồi. Mà đường đi thì có xóc gì đâu. Hay là....... Vừa nghĩ vừa toát mồ hôi hột, rồ ga cố nhanh về công trường. Bất ngờ xe vấp vào cục đá làm giật bắn mình. Đột nhiên có tràng cười ré ré lên đằng sau....
Đm, phóng xe bạt mạng chạy ra ngoài hiện trường, vừa chạy vừa nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi. Tim bắn mẹ ra ngoài l*иg ngực. Chả nhẽ nó trêu mình.
Ra đến ngoài công trường, 4 anh em đang lúi húi tại mấy cái cần khoan.
Thằng K chạy ra nói : kỳ quá anh ơi, anh nhìn xem !
Chạy lại chỗ hố khoan , đm toàn tóc là tóc. Thế đéo nào mà tóc ở đâu ra. Mà là tóc người. Kiểu tóc dạng hoa râm của phụ nữ đang nổi lên mặt hố khoan.
Thằng K nói : Mấy người công nhân đang khoan bình thường anh à. Không biết tại sao máy khoan dừng lại, không thể khoan được. Em cho kéo cần lên thì đầu mũi khoan dính toàn tóc này.Mũi khoan không thể khoan được. Mà mũi này dính vào đá nó còn ủi được. Thế mà có mấy sợi tóc này nó dinh chặt vào cần khoan, rồi cả búi tóc ở đâu hiện lên cả mặt hố khoan này....
Nghĩ lại lời ông thầy dặn mình lúc ấy. Biết có chuyện chẳng lành, vì bình thường cái mũi khoan ấy khoan qua đá còn được. Nói gì đến mấy sợi tóc này.
Chột dạ, lấy cái túi nãy ông thầy đưa, rắc quanh hố khoan cho nó lành mọi chuyện. Mấy ông kia cứ tròn mắt, đéo hiểu mình đang làm cái gì. Thôi thì bây giờ anh em cũng mệt. Để anh em về nghỉ, ngày mai tính tiếp, chẳng may có chuyện gì lại như mấy người công nhân năm xưa đào kênh dẫn dòng thì lại mệt.
Điện thoại cho thằng Tín. Đm dặn nó về lo chuyện ở công trương, thế đéo nào mà tối giờ không thấy mặt mũi nó đâu. Ông cứt này làm ăn như cc.
Điện thoại đến 5 cuộc không thấy ông tướng nghe máy, nghĩ bụng chắc giờ nằm mẹ trên bụng em nào rồi. AE công trường thình thoảng hay phải đi xả các ông ạ. Nó dân khánh hòa, xa vợ cả tháng mà.
Mình với mấy ae công nhân về lán, động viên mấy người cố gắng hoàn thành công việc cho xong tiến độ, sau đó mình về khu kỹ thuật nằm nghĩ cho qua cái đêm nay.
Đi được khoảng 500m khỏi hiện trường, cái đèn pha xe chiều vào cái vật gì giống như người nằm. Lúc đó cũng hốt lắm rồi, nghĩ bụng bảo bây giờ nó đi nhờ xe nữa chắc tôi chết.
Lại gần thì đm thằng Tín. Thế đéo nào ông tướng lại năm ngoài đường giờ này. Ngờ ngợ, lo lắng. Chạy lại lay ông tướng dậy. Vừa nhìn thấy mặt mình, có thể chưa định thần lại được, ông tướng hốt hoảng, ú a ú ớ. Định thận lại, thằng Tín nói :
– Em đang ở ngoài đường à anh. Về đi anh ơi, về luôn lán đi anh ơi. Em ớn quá anh ơi.
Mình gặng hỏi, thế đéo nào giờ này còn nằm ngoài này, mày bị điên à Tín.
Nó nói về lán em kể anh nghe.
– Hồi tối, sau khi từ khu y tế chỗ ông thầy về. Lúc đó khoảng 8h, em đi được khoảng 500m. Gặp một bà cụ đi lầm lũi phía trước. Bả gọi với em lại : Chú, cho tôi đi nhờ với chú.
– Nghĩ bụng đang có chuyện gấp ở công trường, bao nhiêu chuyện ngổn ngang, nên em dông thẳng, chẳng nói gì. Bà cụ là một bà lão lưng còng tóc trắng che kín mặt.
– Đi đến cách công trường khoảng 1km, lại có một cô em gái, trẻ, đẹp, lại bước đi đằng trước. Em dọt qua thì nó gọi em lại : Anh ơi, cho em đi quá giang một đoạn với.
– Đm ma xui quỷ khiến thế nào, gặp gái đẹp em lại đéo đành lòng được. Cho nó quá giang luôn. Hỏi thăm mới biết em là người trong khu này.
– Em hỏi nó :
– – Sao em đi đâu về muộn thế, gái đẹp đi giờ này hay bị bọn con trai nó trêu lắm nha.
– Nó : – Dạ, em bận công chuyện.
– Thằng Tín tiếp tục chim gái : – Ủa , thế nhà em ở đâu. Khu này gần công trường, anh nó thấy nhà dân gì đâu mà em đi khu này??
– Nó : – Dạ.
– Thế đéo nào chỉ mỗi Dạ. rồi không nói gì nữa.
– Đột nhiên, cái người đằng sau nói với thằng Tín :
– – Anh, sao nãy em nhờ anh quá giang mà anh không cho em đi.
– Thằng Tín chột dạ, quay lại đằng sau. Đm bà già với cái búi tóc trăng che kín khuôn mặt hiện ra với 2 cái mắt đỏ rực. Đéo phải là cô gái trẻ đẹp lúc này.Cái mặt đó chợt cười ré ré giống cái đài cát sét bị vấp: hé hé hé hé hé....
– Thằng Tín hốt quá, hồn lìa khỏi xác, ngất cmn luôn.
– Và bây giờ, khi mình đi qua thì nó mới tỉnh.
– Hai anh em về thằng khu nhà kỹ thuật, không nói lên được lời nào nữa. Lúc đó khoảng 2 h đêm....