Kế Nương Nhà Nông Không Dễ Chọc, Không Gian Trong Tay Cực Ngầu

Chương 7

Cả bàn cơm, có vẻ chỉ mỗi bát cháo loãng là coi như thứ duy nhất tạm chấp nhận được.

Đưa mắt nhìn qua một lượt, Lâm Sở Sở nhanh chóng nhận ra hết người trong nhà.

Nữ nhân với khuôn mặt sắc nhọn và đôi lông mày dựng ngược, chẳng cần nghĩ cũng biết là Diêm lão bà tử. Ngồi bên cạnh, nam nhân mặt mày nhăn nheo như vỏ cây, ánh mắt ủ ê chắc hẳn là Diêm lão đầu.

Còn hai người trẻ tuổi ngồi ở bàn, chính là nhị nhi tử Diêm Nhị Cường và tiểu nữ nhi Diêm Tiểu Mẫn.

Về phần kẻ được mệnh danh là "Văn Khúc Tinh" – Diêm Ngọc Thụ, người đã hủy hôn với nàng, thì chẳng thấy bóng dáng đâu.

"Đồ sao chổi, chỉ tổ tốn cơm…"

Giọng the thé vừa vang lên, đôi đũa trong tay Diêm lão bà tử đã bay thẳng về phía nàng.

Nhưng trước khi tiếng mắng chửi kịp thốt ra thêm, ánh bạc loáng lên, con dao chẻ củi đã cắm phập xuống bàn.

"Bà muốn chửi cái gì?" Lâm Sở Sở cười nhạt, nhưng câu nói của nàng như muốn làm người ta tức chết. "Lại là ‘đồ tốn cơm’? ‘Con tiện tỳ’?"

"Cái thứ già nua đất đã lấp đến cổ, không biết ngày nào đạp chân về cõi âm như bà, ăn mà chửi không sợ nghẹn chết à!"

Dứt lời, nàng với tay lấy bát cháo loãng ôm vào nách, thong thả nói: "Ta đói rồi, bát cháo này ta mang đi trước."

Hẳn là Diêm Lưu Thị đã kể chuyện suýt bị Lâm Sở Sở cắt cổ với cả nhà, nên giờ đây bốn người đều ngây như phỗng, chỉ biết trơ mắt nhìn nàng ôm cháo đi mất, không kịp phản ứng.

Đi được vài bước, Lâm Sở Sở như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại mỉm cười: "Suýt quên mất."

Nàng nhổ phắt con dao trên bàn ra, để lại một cái lỗ to vừa phải, rồi lạnh lùng nói: "Lần sau nấu cháo nhớ nấu đặc một chút, cháo loãng thế này húp một ngụm như một bãi nướ© ŧıểυ, chẳng còn gì cả."

"Chúc ăn ngon miệng nhé!" Ném lại bốn chữ, nàng nhanh chóng bước đi, người cũng không thèm để lại.

Con dao chẻ củi trong tay chỉ là để dọa người.

Nếu phải một đấu bốn thật, chẳng phải là trò đùa sao?

Về đến phòng chứa củi, đóng chặt cửa lại, nàng nghe thấy tiếng chửi rủa vọng lên từ gian chính.

Hai hài tử nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu tại sao kế nương mới này lại cười vui như thế.

"Các con yêu, đói không?"

Phòng chẳng có lấy một chiếc bàn, Lâm Sở Sở đành đặt bát cháo lên thùng gỗ, cúi xuống bế từng đứa lên giường, rồi mới mang bát cháo lại.

"Hôm nay gấp quá, chỉ có thể ăn tạm cái này." Nàng xoa đầu cô bé với mái tóc khô xơ như rơm, dịu dàng nói: "Nhưng ngày mai!"

"Ngày mai, nương nhất định sẽ cho các con ăn thịt!"

Ăn thịt ư?

Hai hài tử từ lâu đã hiếm khi được ăn no, làm sao biết được mùi vị của thịt là gì.

Đôi mắt cô bé sáng rực, nhưng lại đầy lo lắng, khẽ hỏi nhỏ: "Con và ca ca thật sự có thể ăn cái này sao?"

"Được chứ!"

"Dĩ nhiên là được!"

Lâm Sở Sở đặt cô bé lên đùi mình, tay cầm chiếc muỗng gỗ lớn gần bằng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, múc một thìa cháo rồi từ từ đưa đến môi cô bé: "Uống đi nào, ta vừa thử rồi, không nóng đâu."

Cô bé tuy cố gắng mạnh dạn há miệng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của nàng, sợ rằng mình lỡ làm sai điều gì sẽ bị đánh mắng.

Khi được đút cho vài thìa, cô bé mới dám an tâm mà ăn từng ngụm cháo.

Có lẽ đã lâu rồi chưa được ăn no, đôi mắt cậu bé dán chặt vào miệng muội muội, ánh lên vẻ khao khát trong đôi đồng tử đen láy.

Lâm Sở Sở vỗ nhẹ lên vai cậu bé, nói: "Đừng vội, đợi muội muội ăn xong đã."

"Con là ca ca, đúng không? Tên con là gì?"

Cậu bé có làn da ngăm đen, nhưng gương mặt khôi ngô, trong ánh mắt đầy vẻ cảnh giác: "Con... con tên là Tiểu Mãn, năm nay sáu tuổi. Muội muội tên là Tiểu Nguyệt, bốn tuổi."

"Tiểu Mãn, Tiểu Nguyệt à?" Lâm Sở Sở mỉm cười: "Đều là những cái tên rất đẹp."