Kế Nương Nhà Nông Không Dễ Chọc, Không Gian Trong Tay Cực Ngầu

Chương 6

Lâm Sở Sở hóa ra không phải con ruột của Vu Quế Chi!

Chả trách chẳng có chút gì giống người trong nhà bọn họ.

"Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng nghe nói..." Tiếng bàn tán ngày càng lớn.

"Lâm Sở Sở, ngươi câm miệng cho ta! Đừng nói bậy!"

Mắt Vu Quế Chi đỏ ngầu, bà ta không còn cách nào ngăn được những lời đồn đại của mọi người.

Đây là bí mật lớn nhất trong nhà bọn họ, tưởng rằng chỉ cần gả Lâm Sở Sở đi, thì chuyện này mãi mãi không bị phanh phui.

Ai mà ngờ được, chính bà ta lại sơ ý tự vạch trần mọi chuyện trước đám đông.

Nước Đại Chiêu từ khi lập quốc, đã cấm tuyệt đối việc buôn bán người thuộc gia đình lương thiện.

Nếu chuyện này bị đưa lên quan phủ, nhà bọn họ nhẹ thì bị phạt lao dịch, nặng thì bị lưu đày.

Giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi lã chã từ trán Vu Quế Chi xuống.

Bà ta len lén liếc nhìn Lâm Sở Sở, chỉ sợ nàng lại nói thêm điều gì.

"Sao? Chính ngươi vừa nói ra, bây giờ lại không chịu nhận?

"Hay muốn thử nghiệm máu để chứng minh ngươi không buôn bán người lương thiện?"

Lâm Sở Sở nhướn mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống Vu Quế Chi. Giọng nói ngọt ngào, lại khiến Vu Quế Chi rùng mình, "Lão bà tử đáng chết, ta hỏi lại lần nữa, năm mươi lượng bạc đó, ngươi có muốn không?"

Con dao bếp lạnh lẽo đập xuống, Vu Quế Chi muốn khóc cũng không ra nước mắt.

Bà ta vốn định đến nhà họ Diêm đòi thêm ít lợi lộc, rồi kiếm thêm chút bạc từ Trương thợ rèn.

Ai ngờ bí mật đen tối nhất trong nhà lại bị tiểu nha đầu này làm cho mọi người trong thôn biết hết.

"Không... không cần nữa," Vu Quế Chi vội vàng bò dậy như có cháy ngay mông.

Tốc độ bước chân của bà ta nhanh đến mức chẳng ai nghĩ bà ta đã sáu mươi tuổi.

Người gây rối bỏ chạy, nhưng đám người hóng chuyện thì vẫn đứng đó.

Lâm Sở Sở nhướng mày, quét ánh mắt qua đám đông, giọng nghiêm nghị: "Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau cút đi, chẳng lẽ muốn ở lại đây để ta bổ vài nhát làm mồi nhắm rượu hả?"

Con dao bổ củi trong tay nàng vung lên một cái.

Đám người tái mặt, lập tức lùi lại vài bước.

Trời đất thần linh ơi!

Tức phụ mới vào cửa của Diêm Đại Tân này cũng dữ dằn quá chừng!

Diêm lão bà tử vốn nổi danh là chua ngoa nhất vùng mười dặm tám thôn. Nay thêm Lâm Sở Sở, nhà họ Diêm sau này chắc chắn sẽ không bao giờ yên ả.

...

Cửa chính của gian nhà lớn mở hé một khe nhỏ, dường như thấy nàng tay chân lành lặn quay về, liền rầm một tiếng đóng sầm lại.

Lâm Sở Sở liếc nhìn gian nhà kho nơi hai hài tử đang ở, rồi lại nhìn gian nhà lớn nguy nga như chốn vương tôn.

Nàng xoa bụng.

Đói quá.

Nhưng dù đói, cũng không thể để hài tử chịu đói.

Hai hài tử chắc chắn cũng chưa được ăn cơm.

Lâm Sở Sở bước đến cửa lớn, vén váy lên, dồn hết sức đạp một cú.

Cửa chính rầm một tiếng bật mở hai bên.

Trong phòng chính, bốn người ngồi quanh bàn ăn.

Diêm Lưu Thị – người trước đó đã tát nàng một cái – đứng co ro ở góc tường, ngay cả tư cách ngồi ăn cũng không có.

Thấy Lâm Sở Sở tay vẫn cầm con dao bếp sáng loáng, Diêm Lưu Thị lập tức lùi về phía sau, đến mức cái bánh trong tay cũng rơi xuống đất.

"Đều ngồi ăn cả đấy à?" Lâm Sở Sở đứng trước bàn ăn, mặc bộ giá y đỏ rực, trên mặt không chút ngượng ngùng.

Nhà họ Diêm vốn được coi là gia đình giàu có, thế nhưng mâm cơm này cũng thật chẳng ra sao.

Một đĩa bánh đen sì không rõ làm từ thứ gì, một bát dưa muối lớn, còn lão gia chủ thì chỉ có một đĩa đậu rang muối trước mặt.