Con quạ quát mắng đám “đạo cụ” phá rối rồi giới thiệu sơ qua với Đường Tạ. Cô lúc này mới biết, hóa ra những món đồ trên kệ kia đều là vật sống.
Cô liếc nhìn kệ hàng dày đặc những món đồ, bất giác cảm thấy da đầu tê dại, cứ như có vô số cặp mắt đang găm chặt vào mình.
Con quạ lên tiếng: “Đừng để ý đến bọn chúng, sau này có cả đống thời gian để làm quen… Giờ thì bàn chuyện của chúng ta trước.”
Sau màn “giao lưu thân thiện,” bản hợp đồng nhanh chóng được ký kết.
Nội dung hợp đồng vô cùng đơn giản, chỉ gói gọn trong một câu, nhìn thế nào cũng thấy đầy cạm bẫy.
“XXX tự nguyện tạm thời đảm nhận vị trí chủ cửa hàng.”
Hai chữ “tự nguyện” khiến Đường Tạ nghiến răng, chỉ biết bất lực mà chấp nhận.
Ngoài câu này ra thì chẳng còn thêm nội dung nào khác, Đường Tạ nhấc bút ký tên, mặc dù cô cũng chẳng rõ chữ ký này liệu có hiệu lực pháp lý hay không. Dù sao thì, cô cũng biết loại hợp đồng này chẳng thể nào được pháp luật công nhận.
Nhưng vừa ký xong, trong đầu cô lập tức hiện ra một loạt thông tin, bao gồm cả...
Quy tắc vận hành của cửa hàng tạp hóa.
Quả thật, toàn bộ những món đồ trong cửa hàng này, ngoại trừ bàn và kệ hàng, về cơ bản đều là “đạo cụ.” Phần lớn những món đồ này có thể chứa linh hồn của con người nhưng cũng có thể không phải là người.
Sau khi nắm được sơ bộ cách vận hành cửa hàng, Đường Tạ bắt đầu nghi ngờ chủ cửa hàng trước kia là tự chuốc họa vào thân.
Bởi vì vị trí này thực sự là một cái hố to!
Vất vả chẳng được gì, thù ghét đứng nhất, tỷ lệ tử vong thì khỏi bàn, thậm chí chẳng rõ đã có bao nhiêu người chết vì công việc này.
Biết được một số thông tin về cửa hàng tạp hóa, Đường Tạ bán tín bán nghi bước tới cửa chính, mở cửa ra, thì thấy bên ngoài là…
Phòng khách nhà cô.
Tông màu chủ đạo đen trắng, ghế sofa kem sữa, một chiếc TV lớn.
Đường Tạ thầm hét lên kinh ngạc trong lòng.
Đây chính là một đặc điểm của cửa hàng tạp hóa này, ,nó có thể thông đến rất nhiều nơi.
Cũng chính vì vậy mà vừa rồi cô mới có thể từ nhà Lý Vãn đi thẳng tới cửa hàng tạp hóa.
Cửa hàng này có chi nhánh khắp nơi trên thế giới, bao gồm cả nhân gian nhưng không giới hạn ở đó. Thời gian mở cửa cũng rất hỗn loạn, không biết có bao nhiêu giai đoạn thời gian có thể dẫn lối khách hàng đến đây mua đồ.
Với lượng công việc khổng lồ cùng vô số vị khách nguy hiểm có thể gặp phải bất cứ lúc nào, vị trí chủ cửa hàng này đúng là đổi người còn nhanh hơn trở bàn tay.
Đường Tạ ngước nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, thời gian trên đồng hồ là lúc cô vừa ra khỏi nhà.
Cô liếc qua một cái, quay người bước vào phòng khách, đặt quả táo lên bàn rồi lấy khăn và đồ ngủ từ trên giá, đi vào phòng tắm mở vòi nước, tắm rửa qua một lượt.
Cảm giác chân thực ở nhà khiến cô thấy an tâm hơn một chút, đồng thời cảm giác dính dớp khó chịu trên người càng rõ rệt hơn.
“Vết thương đâu mất rồi?”
Khi tắm đến bả vai, Đường Tạ phát hiện vết thương trên người đã biến mất nhưng vết máu trên quần áo thì vẫn còn nguyên.
Dẫu vậy cô cũng chẳng muốn nghĩ ngợi thêm, còn khối thời gian để nghiên cứu sau.
Những chuyện xảy ra hôm nay thực sự đã hoàn toàn đảo lộn thế giới quan của cô, cô cần thời gian để tiêu hóa tất cả.
Sau khi tắm xong, sàn nhà đã loang lổ những vệt nước đỏ như máu. Nhưng vì cống thoát nước vẫn hoạt động bình thường, dòng máu nhanh chóng trôi xuống.
Tắm rửa sạch sẽ, Đường Tạ thay một bộ đồ ngủ liền thân.
Sấy khô tóc xong, cô quay về phòng ngủ, ngồi lên giường một lát.
Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng vàng ấm áp xuyên qua cửa sổ, phản chiếu trên đồ nội thất như những vệt sáng nhảy nhót.
Căn phòng vốn đã thoáng đãng lại càng thêm lung linh nhờ ánh sáng tự nhiên. Đây chính là căn hộ mà Đường Tạ đã cất công lựa chọn lúc trước.
Ngồi thêm một lúc, Đường Tạ đứng dậy cầm điện thoại, tiện tay kéo rèm lại.
Phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn le lói vài tia sáng mỏng manh ở viền cửa sổ.
Cô nằm lại lên giường, mở điện thoại lướt xem nhưng phát hiện tất cả tin nhắn trước đó đều biến mất.
Thời gian trên điện thoại cũng đã trở lại bình thường.
Căn phòng tối hơn rất nhiều nhưng ánh sáng mờ mờ ở mép rèm, khắp nơi yên tĩnh lạ thường. Căn phòng được bài trí tinh tế, gọn gàng, khiến cô gần như cảm thấy tất cả những điều kinh hoàng vừa trải qua chỉ là một giấc mơ.
So với chuyện này, mọi vấn đề khác dường như chẳng còn quan trọng nữa.
“Phiền chết mất, sao mấy ngày trước mình lại rảnh mà tổ chức sinh nhật làm gì? Cái ngày này đúng là khắc mình mà!”
Dù sao thì mỗi lần sinh nhật đều chẳng có chuyện gì tốt lành, lần này lại càng nghiêm trọng hơn.
Trước đây Đường Tạ luôn đau đầu vì vụ tai nạn xe, do vụ án vẫn chưa được đưa ra xét xử, cả lý cả tình cô đều nên theo sát một chút. Nhưng giờ thì sao? Đừng nói là theo sát, so với người bạn đang ngồi ăn cơm tù miễn phí trong trại tạm giam kia, cô cũng chẳng rõ ai thảm hơn ai.
Có lẽ cô có thể tự an ủi mình, ít ra cô không bị bắt, đúng không?
Xem xong những tin tức gần đây, Đường Tạ vươn tay kéo chăn lên, định ngủ một lát.
Bởi vì tinh thần cô luôn trong trạng thái hưng phấn cao độ, theo lý thuyết sau khi hưng phấn sẽ rất mệt mỏi, mà thực tế đúng là như vậy. Nhưng vấn đề là Đường Tạ lại không ngủ được.
Từ trước đến nay, chất lượng giấc ngủ của cô rất tốt, chỉ cần thấy mệt thì nằm xuống là ngủ ngay. Nhưng bây giờ, hiển nhiên mọi chuyện không đơn giản như thế.
Nằm trằn trọc hơn nửa tiếng, Đường Tạ đành bỏ ý định ngủ nghỉ, lật người ngồi dậy, bước vào phòng làm việc và mở máy tính.
Trong phòng làm việc của Đường Tạ có hai chiếc máy tính, đều là máy lắp ráp. Một chiếc cấu hình đỉnh cao, cô thường dùng để chơi game 3D trên Steam hoặc xem phim. Chiếc còn lại là máy dùng để làm việc, lưu trữ các loại tài liệu.
Cô bật chiếc máy tính làm việc lên, mở hồ sơ của Lý Vãn. May mắn thay, không giống như mấy tin nhắn đã biến mất, tài liệu về Lý Vãn vẫn còn nguyên. Nhưng mẹ của Lý Vãn, người đã cung cấp những tài liệu này, liệu cô có còn liên lạc được hay không thì lại là một vấn đề khác.
Cô tìm số điện thoại của mẹ Lý Vãn, thử gửi vài tin nhắn. Đợi vài phút, không thấy phản hồi.
Đường Tạ cũng không phải kiểu nhất quyết phải liên lạc được, cô chỉ thử xem sao thôi. Chờ thêm một lát, thấy không có gì, cô chuyển sang xem danh sách khách hàng đặt lịch.
Ngoài Lý Vãn ra, còn có ba người khác.
Một người là để làm đánh giá tâm lý, nếu tình trạng không nghiêm trọng thì cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Hai người còn lại Đường Tạ đã gặp trước đây.
Một người mắc chứng trầm cảm sau sinh, tình trạng nặng hơn trầm cảm thông thường, từng có ý định tự sát và cô thường xuyên phải đến khuyên nhủ. Người còn lại là một idol nam thần tượng, kiểu scandal nhiều như lá mùa thu, mà phần lớn scandal đó lại là thật. Anh ta sống trong bầu không khí bạo lực mạng mỗi ngày, áp lực vô cùng lớn.
Gần đây nghe nói anh ta chuẩn bị tham gia một chương trình hẹn hò, Đường Tạ đoán rằng lần tư vấn sắp tới chắc cũng liên quan đến chương trình này.
Người này xem như là khách quen của Đường Tạ. Lúc đầu anh ta chỉ đơn giản là đến để làm tư vấn tâm lý, giải tỏa áp lực. Nhưng dần dần, nhiều vấn đề trong cách đối nhân xử thế cũng tìm đến cô để xin ý kiến, thậm chí ngay cả những chuyện trong giới giải trí, anh ta cũng lôi ra để cô phân tích.
Vì đã ký thỏa thuận bảo mật nên anh ta không lo cô tiết lộ thông tin, trong nghề này điều tối kỵ nhất chính là tiết lộ bí mật của khách hàng. Đường Tạ cũng vậy, dù là trước mặt bạn bè cô rất ít khi nhắc đến công việc.
Những scandal kia dù là thật nhưng phần lớn chỉ là chuyện nhỏ nhặt trong đời thường. Chỉ khi khi lên mạng, cộng thêm việc anh ta là người của công chúng, những chuyện đó lại bị khuếch đại vô tận.
“Reng…”
Điện thoại rung lên, lần này còn kèm theo cả tiếng chuông.
Đường Tạ cầm điện thoại lên nhìn, là ngôi sao nổi tiếng Nguyên Đình.
“Alo, có chuyện gì thế?” Đường Tạ bắt máy.
Phía đầu dây bên kia im lặng vài giây, có vẻ đang cân nhắc nên nói thế nào. Hơn mười giây sau, Nguyên Đình mới lên tiếng: “Cố vấn Đường, kế hoạch tham gia chương trình hai ngày tới của tôi đã thay đổi, công ty bảo tôi ghép cặp với một người. Đối phương chắc cô cũng biết, nghệ danh là Từ Manh, không cùng công ty với tôi.”
Đường Tạ ngắn gọn đáp: “Không biết.”
Trừ mấy ngôi sao thường xuyên xuất hiện trên hotsearch, kiểu lướt web cũng thấy, còn không thì đúng là Đường Tạ chẳng biết ai với ai.
Tuy nhiên những ngôi sao nổi đình nổi đám, thì cô vẫn nhận ra tên tuổi.
“... Thôi được rồi.”
Nguyên Đình lại im lặng thêm chút nữa.
“Từ Manh còn nổi tai tiếng hơn tôi, sau lưng lại có kim chủ. Tôi không biết ý tưởng ghép cặp này là từ công ty cô ta hay do kim chủ của cô ta đồng ý. Dù gì danh tiếng trên mạng của cô ta cũng rất tốt. Lúc mới ghép cặp, có thể tôi sẽ được nổi lây một chút nhưng một khi chia tay, chắc chắn bùn nước đều hất hết lên người tôi...”
Đường Tạ nhướng mày: “Quản lý của anh không tính đến chuyện này sao?”
Nguyên Đình nghe vậy liền bất bình: “Người bị chửi cũng đâu phải anh ta, anh ta thấy tôi có kỹ năng diễn xuất, bị chửi vài câu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc nhận phim. Chỉ cần tăng độ hot, tăng lưu lượng, bất kể là fan hay anti fan, với anh ta đều như nhau. Nghĩ đến việc phải làm thằng hề trên chương trình, rồi kết thúc lại bị chửi là tra nam, tôi thật sự không chịu nổi!”
Mang tiếng xấu và có scandal thật, dù cùng bị chửi nhưng tâm lý khác hẳn nhau.
Nhất là miệng lưỡi cư dân mạng quá ác độc, đủ kiểu mắng nhiếc tàn nhẫn. Bình thường, Nguyên Đình không dám xem bình luận trên mạng.
Lúc đầu anh ta không nhịn được mà lén đọc nhưng mỗi lần đọc xong là tức điên, thậm chí từng bị tức đến phát bệnh, bị quản lý tịch thu điện thoại, cuộc sống đúng kiểu sống không bằng chết.
Sau này, quản lý tìm đến Đường Tạ, nhờ sự giúp đỡ của chuyên gia, anh ta mới dần cai được thói quen đọc bình luận trên Weibo. Giờ đây, cơ bản có thể không đọc thì không đọc. Lỡ vô tình lướt thấy, anh ta cũng tự thôi miên mình rằng những lời mắng chửi đó không phải dành cho mình.
Công chúng luôn yêu cầu nghệ sĩ phải có tâm lý mạnh mẽ, chịu được sự chỉ trích từ cả thế giới. Làm nghề này, kiếm được đồng tiền này thì phải chịu đựng được những lời bình luận, dù là thiện ý hay ác ý.
Trớ trêu thay, Nguyên Đình lại không phải người có tâm lý mạnh mẽ. Lúc đầu đọc bình luận bị mắng đến khóc, sau này không khóc nữa nhưng càng đọc càng tức. Thậm chí từng lập tài khoản phụ để cãi nhau với cư dân mạng.
“Vậy hẹn gặp nói chuyện sau nhé.” Đường Tạ đáp với giọng khá nhẹ nhàng.
“Không thành vấn đề, cố vấn Đường.”
Nguyên Đình ậm ừ một tiếng rồi chần chừ một lát: “Còn một chuyện nữa, dạo này cô cẩn thận một chút. Cái người bạn uống rượu lái xe của cô gần đây liên lạc khá nhiều với nhà mình. Luật sư bên công ty tôi quen luật sư bên nhà cô ta, có nhắc qua chuyện này. Cẩn thận đừng để bị kéo vào làm vật thế thân.”
“Tôi biết rồi.” Đường Tạ hơi rúng động, giọng nói cũng trầm đi vài phần.
“Vậy thì tốt. Không còn gì nữa, tôi cúp máy nhé. Hẹn gặp lại.”
Có lẽ mấy câu trước chỉ là lời tiện miệng nói, còn chuyện sau mới là điều Nguyên Đình thực sự muốn báo cho cô.
Khi cúp điện thoại, Đường Tạ thở dài một hơi, say rượu lái xe đúng là hại người hại mình.
Dù vậy cô cũng không thấy quá sợ hãi.
Nhà bạn cô tuy có quyền có thế nhưng cũng không phải kiểu che trời một tay, hơn nữa khoảng thời gian này cô cũng xem như tận tâm tận lực, nếu đối phương muốn gài bẫy cô, cũng chỉ tổ mất lòng thiên hạ.
Mà cho dù đối phương có trơ trẽn đến mức bất chấp tất cả, Đường Tạ cũng chẳng phải quả hồng mềm để mặc người ta bóp nắn.
Giờ cô còn chẳng sợ xác chết, lẽ nào lại sợ người sống?
Nghĩ đến chuyện tai nạn xe, Đường Tạ bỗng thấy mất hứng, không muốn tiếp tục xem tài liệu khách hàng nữa. Cô cảm thấy bực bội, liền dứt khoát tắt máy rồi quay về phòng ngủ đọc sách. Cô đọc mãi đến tối mới thϊếp đi trong mơ màng.
Giấc ngủ này của Đường Tạ không được an ổn cho lắm, trước khi ngủ tâm trí cô đã lơ đễnh khi đọc sách. Lúc ngủ rồi, mộng cảnh cứ liên tục thay đổi: gương mặt của Lý Vãn, hình ảnh xác sống bị cắt thành từng mảnh, cả trái tim đẫm máu vẫn còn đang đập…
…
Sáng hôm sau khoảng mười giờ, ánh nắng chiếu sáng rực rỡ khắp phòng ngủ. Đường Tạ mở mắt tự nhiên, ánh sáng hơi chói làm cô phải nheo mắt lại. Nhìn đồng hồ trên đầu giường, cô mới nhận ra mình đã ngủ một giấc khá dài.
Cảm thấy hơi đau đầu, cô ngồi dậy rửa mặt qua loa. Không muốn bôi kem dưỡng da hay chăm sóc da gì nhiều, cô chỉ vẩy nước vài cái rồi dùng khăn lau khô.
Sau đó Đường Tạ chọn một chiếc quần dài và áo sơ mi đơn giản, đeo đồng hồ, buộc tóc gọn gàng rồi chuẩn bị ra ngoài.
Lúc ra khỏi nhà, cô không mang theo điện thoại.
Đầu óc cô vẫn còn hơi lơ mơ, tạm thời chưa muốn đối mặt với hiện thực. Định bụng làm xong việc kia rồi tính sau.
Đương nhiên, cô cũng không lập tức đến “cửa hàng tạp hóa” đó, mà quyết định ra ngoài đi dạo vài vòng, coi như làm tỉnh táo tinh thần.
Vận động nhẹ nhàng ngoài trời đôi khi có thể khiến suy nghĩ minh mẫn hơn.
Vừa mới bước được vài bước, bụng cô đã réo lên vì đói. Thế là Đường Tạ ghé vào một tiệm ăn sáng ven đường, ăn đỡ một phần đậu hũ nóng và quẩy.
“Dạo này tai họa cứ liên tiếp xảy ra, hết dịch bệnh chỗ này lại đến lũ lụt chỗ kia. May mà thành phố nhỏ của chúng ta địa thế tốt, tôi sống mấy chục năm rồi mà chẳng gặp đại họa nào. Cứ nghe nói động đất hay bão táp, đến đây cũng chỉ rung lắc một chút, chậu cây còn chưa đổ, cùng lắm là một trận gió to.”
Trong tiệm ăn, hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục lao động vừa ăn vừa tán chuyện.
“Thành phố chúng ta đúng là ổn thật. Nghe nói bên thành phố X lũ lụt chết nhiều người lắm, bạn tôi bên đó bảo vậy. Cơ mà quê anh ta ở nông thôn nên cũng không bị gì.” Người kia vừa nhai quẩy vừa đáp lời.
“Đúng là năm nay tai họa dồn dập thật.”
Lúc này tiệm ăn sáng đã vắng khách, đồ ăn còn lại cũng không nhiều. Có lẽ lát nữa đến giờ cơm trưa mới đông đúc trở lại.
Ăn xong Đường Tạ trả tiền rồi bước ra ngoài.
Cô định về thẳng nhà nhưng lúc đi ngang một quán lẩu xiên que thì thấy một người quen đang đứng trước cửa. Đối phương đang nói chuyện với một người phụ nữ, nhìn nét mặt và cử chỉ của cả hai, có vẻ không được hòa nhã cho lắm.
Ban đầu Đường Tạ không định qua chào hỏi nhưng người ta đã nhìn thấy cô trước.
“Ơ kìa, chẳng phải là cố vấn Đường sao?” Người đàn ông gọi với theo.
Đường Tạ đành bước tới bắt tay anh ta.
Đây là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, dáng người cao lớn, da rám nắng, đường nét trên gương mặt cứng cáp, đôi mắt trông khá có thần.
“Chào anh, đội trưởng Chu.” Đường Tạ lịch sự đáp.
Đội trưởng Chu tỏ ra rất nhiệt tình, nói với người phụ nữ kia vài câu rồi kéo cô qua chỗ râm mát để trò chuyện.
“Chuyện lần trước của cô thế nào rồi? Giải quyết ổn chưa?” Anh ta đi thẳng vào vấn đề.
Đường Tạ gật đầu: “Chuyện đó không liên quan gì lớn tới tôi, chắc cũng không dính dáng được đâu. Anh Chu không cần lo lắng cho tôi.”
Ai ai cũng biết chuyện này, cô không rõ bao giờ nó sẽ truyền về quê nhà. Lúc đó, thể nào cô cũng bị mắng cho một trận.
Nghĩ tới đây cô lại thấy ngượng. Mất mặt quá đi thôi.
Nói xong chuyện của mình, Đường Tạ hỏi ngược lại xem anh ta ban nãy đang làm gì.
Chu Kiến An cười khổ một cái: “Còn có thể làm gì, phá án chứ sao. Chỉ là mấy vụ nhỏ thôi, không khó giải quyết nhưng cứ phải chạy đi chạy lại.”
Anh ta kể sơ qua về vụ việc, thì ra là một quán ăn cạnh tranh không lành mạnh, thuê người bỏ gián và ruồi vào nồi lẩu của đối thủ, còn tìm thêm người tới gây chuyện.
May mà chủ quán đối thủ lắp đầy đủ camera, bằng chứng đều rõ ràng nên lập tức báo cảnh sát.
Tuy nhiên chuyện này dù được làm sáng tỏ thì thứ tổn hại nhất vẫn là danh tiếng, khách hàng một khi đã nghe chuyện, bất kể lý do ra sao họ vẫn sẽ thấy dè chừng khi quay lại ăn.
Nghe xong câu chuyện, Đường Tạ vừa mới ăn sáng xong bỗng cảm thấy buồn nôn…