Cửa Hàng Tạp Hóa Kỳ Lạ

Chương 6

Vừa bước chân ra khỏi cửa.Đường Tạ ngây người.

Bởi vì trước mắt cô không phải là màn đêm đen kịt bên ngoài biệt thự, mà là một nơi sáng rực đến chói mắt.

Cô quan sát xung quanh.

Nơi này trông giống... một cửa hàng?

Ánh mắt cô lia qua phía bên kia.

Là những dãy kệ hàng nối tiếp nhau, trên đó bày đủ loại tạp hóa linh tinh.

Nào là bóng, lược, gương, dây buộc tóc, bàn chải giày, kẹp tóc, sổ sách, bút giấy... nhìn qua thì kiểu gì cũng rất bừa bộn.

Đường Tạ nhíu mày.

Đây là nơi quái quỷ nào vậy?

Cô nghe lời cái tin nhắn kia, bước ra khỏi cửa, thế quái nào lại đến được đây?

Nhưng mà xem ra, nơi này chắc không nguy hiểm như cái chốn ma quái vừa rồi, chỉ là trông hơi kỳ lạ mà thôi.

Tất nhiên, đó chỉ là trông vậy thôi.

"Hoan nghênh bạn tốt của chúng tôi, cô Đường Tạ!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, lần này không phải tin nhắn mà là giọng nói thật.

Đường Tạ còn chưa kịp phản ứng xem giọng nói từ đâu ra, đã thấy một con quạ vỗ cánh phành phạch, hạ xuống một cái kệ gần đó.

Nó còn tao nhã duỗi chân ra một cách đầy kiểu cách.

Chỉ nghe câu “bạn tốt của chúng tôi, cô Đường Tạ” thôi, thì cô đã biết ngay là ai rồi.

Là cái kẻ gửi tin nhắn đe dọa cô.

Hóa ra là một con chim à?

“Ngươi là cái gì?” Đường Tạ không giữ nổi bình tĩnh.

Quạ mà biết nói tiếng người sao?

Thế tiếp theo chẳng phải sẽ có động vật tu luyện thành người xuất hiện à?

Ma quỷ? Xác sống? Ma cà rồng?

“Bạn tốt của chúng tôi, cô nghĩ nhiều rồi…”

Con quạ ngừng lại một chút rồi lại vỗ cánh bay lên, đáp xuống quầy thu ngân bên cạnh.

“Nơi này toàn người có thân phận đàng hoàng, đào đâu ra hồn ma bóng quỷ. Còn xác sống với ma cà rồng, đó là cái giống gì thế? Cả hồn phách cũng không có, làm sao mà đến đây được!”

Nghe nó nói đúng mấy suy nghĩ trong đầu mình, Đường Tạ liền ngẩng đầu nhìn.

Con quạ này còn có cả thuật đọc tâm à?

Nhưng cô biết hỏi thẳng thì cũng chỉ tốn công nên chuyển sang nói: “Đây là nơi nào? Mục đích của ngươi là gì?”

Con quạ dường như không chịu ở yên một chỗ, lại vỗ cánh bay từ chỗ này qua chỗ khác, rồi cất giọng chói tai: “Nơi này là đâu thì lát nữa cô sẽ biết. Còn nữa, đừng nói nghe khó chịu vậy, cái gì mà mục đích? Đây là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau thôi!”

“…” Đường Tạ nghĩ bụng việc con quạ này có thể đọc suy nghĩ, liền cố gắng nhịn, thậm chí trong lòng cũng không mắng nó.

Cô dò xét hỏi: “Vậy ngươi muốn giúp đỡ lẫn nhau chuyện gì?”

“Đợi tôi từ từ nói cho cô nghe.”

Con quạ thấy cô tỏ ra hợp tác, gật đầu đầy hài lòng.

Lúc trước thử thách, người phụ nữ này đặc biệt không chịu hợp tác, hệt như một cái gai nhọn, không tin bất cứ lời nào, còn mạnh miệng bảo có gan thì ra tay trực tiếp.

Sau đó nó đáp ứng nguyện vọng, dọa cô một trận, quả nhiên ngoan ngoãn hơn hẳn.

Xem ra loài người đúng là phải dọa cho một trận thì mới hiểu chuyện.

Nhưng thôi vậy, dù sao sau này cũng coi như bạn tốt rồi, không thể tiếp tục dọa thêm nữa.

Người này mà chết thật thì một thời gian cũng khó tìm được người thay thế.

Con quạ dùng giọng khàn khàn khó phân biệt nam nữ nói: “Cô còn nhớ người mà cô đã tông chết lần trước không?”

Nghe vậy Đường Tạ lập tức cau mày: “Làm rõ chút, không phải tôi tông, là bạn tôi!”

Quả nhiên cái tin nhắn hôm đó là do con quạ này bày trò.

Rõ ràng không phải cô tông chết, vậy mà cứ cố tình bóp méo sự thật, đổ oan cho cô.

Phong cách không lẫn đi đâu được.

“Bóp méo sự thật? Nếu cô không lái xe, không uống rượu, thì bạn cô làm sao mượn xe cô để lái trong tình trạng say xỉn mà tông chết người? Nếu không có xe của cô, liệu người ta có chết không?”

Con quạ hừ lạnh một tiếng, tranh luận với cô.

Đường Tạ vừa nghe nhắc đến chuyện lái xe khi say đã thấy đau đầu, nghiến chặt răng: “Có cần tôi giảng qua một chút về luật hình sự không? Chuyện này xét ở góc độ nào đi nữa, có thể tôi có liên quan nhưng tôi không hề có lỗi.”

Con quạ cười nhạt: “Ai nói phải tính theo cách của loài người các cô? Được rồi, để tôi nói ngắn gọn. Người mà cô tông chết lần trước chính là ông chủ mới của chúng tôi. Mới nhận chức được hai ngày thì đã bị cô cho đi gặp Phật Tổ dưới bánh xe rồi. Tội nghiệp, mới hơn hai mươi tuổi đầu, còn bao nhiêu tương lai mà phải chết oan uổng. Cô tông chết người ta rồi, cô nói xem món nợ này tính thế nào đây?”

“Không phải tôi tông chết.”

Đường Tạ lạnh mặt nhấn mạnh lần nữa: “Ai tông thì ngươi đi tìm người đó, được không?”

Đúng là cái vụ phiền phức này mới kéo đến họa mà.

Nhưng sao không đi tìm kẻ gây họa, mà cứ nhất quyết bắt bẻ cô là chủ xe chứ?

Đến Đậu Nga cũng không oan bằng cô, có phải oan khuất quá mức rồi không?

Con quạ cười khanh khách: “Cô nghĩ bọn tôi không tìm à?”

Đường Tạ cười nhạt: “Tôi mới gặp cô ấy mấy hôm trước, trông vẫn khỏe mạnh lắm. Chỉ có điều, tôi thì không được như vậy.”

Người bạn gây tai nạn dù đang bị tạm giam nhưng tinh thần vẫn rất ổn, bởi gia cảnh nhà cô ta tốt dù có phải ngồi tù thì cũng chẳng phải chịu khổ.

Còn cô, thảm đến nỗi không nói nên lời.

Cô cúi xuống nhìn quả táo trắng tróc vỏ trong tay, vai thì bị một kẻ sát nhân chuyên gϊếŧ phụ nữ cắn dở, đến giờ cô vẫn chưa đi bệnh viện kiểm tra. Nếu không phải thấy cơ thể mình còn tạm ổn, chắc vừa ra khỏi chỗ kia cô đã gọi xe cứu thương rồi.

Chưa kể không nhắc thì thôi, nhắc đến cô lại nhớ. Cô ngồi trong nhà tên kia cả buổi, người cô dính đầy máu. Nếu Lý Vãn đúng là người thật, chắc cô mất mặt chết mất.

“…”

Con quạ nghe rõ mồn một suy nghĩ của cô, im lặng vài giây: “Ai nói Lý Vãn không phải người thật? Cậu ta chỉ hơi đặc biệt mà thôi.”

“…”

Đường Tạ nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Lần nữa mở mắt ra, giọng cô gần như vô cảm: “Vậy rốt cuộc các người muốn tôi làm gì?”

Cái lý do gì mà cứ nhằm vào cô mãi thế, cô cần phải làm rõ ràng.

“Cũng nên tính toán rõ ràng chứ, đừng có mà đánh trống lảng.”

Con quạ như nhớ ra nhiệm vụ chính, đôi mắt đen tuyền lộ vẻ nghiêm nghị: “Cô gϊếŧ ông chủ mới nhậm chức của chúng tôi, chẳng phải nên chịu trách nhiệm sao?”

“...Trách nhiệm gì?”

Đường Tạ cố nén giận nhưng cứ nhắc đến cái người bị tông chết kia là cô bốc hỏa, đúng là ngang ngược!

“Vốn dĩ ông chủ mới là người do ông chủ đời trước chọn để tiếp quản cái mớ hỗn độn này. Kết quả, lại bị cô tông chết rồi.”

“Tôi nói lại một lần nữa, không phải tôi tông chết!”

Đường Tạ mặt không cảm xúc nhấn mạnh, rồi hỏi thẳng: “Còn nữa, cái mớ hỗn độn mà ngươi nói là sao? Đừng bảo tôi phải tiếp nhận nó đấy nhé?”

Đừng nói với cô là mắc nợ khổng lồ, rồi định ép cô trả thay bằng kiểu đạo đức này nhé!

“Chẳng qua là trong lúc đánh nhau vô tình phá hỏng cửa hàng, không ít đồ chạy tán loạn, cô phải chịu trách nhiệm tìm lại.”

Con quạ nói đầy lý lẽ: “Cô phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình chứ, nếu không phải vì cô tông chết ông chủ mới, chúng tôi cũng không mắc kẹt ở đây không ra được. Tất cả đều là lỗi của cô, ai bảo cô làm anh ta chết chứ? Cô biết không, chỉ với cú tông của cô thôi đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho bọn tôi…”

“Dừng!” Đường Tạ trực tiếp ngắt lời nó: “Tôi chỉ hỏi một câu, cái mớ hỗn độn này, có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Dù trải nghiệm lần này khá giống những câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo nhưng cô có cảm giác chẳng có chuyện gì tốt đẹp sẽ rơi trúng mình.

Cô luôn hiểu rõ với vận may của mình, chỉ có thể làm nữ chính phim kinh dị hoặc nữ chính phim hình sự.

Nhưng may mà trong cái rủi còn có cái may, may là họ không mắc nợ khổng lồ cần người đến gánh.

“...Cái này.”

Con quạ đang nói ba hoa chích chòe bỗng chững lại, trông rất khác lạ.

“Tính mạng thì không nguy hiểm, dù sao cô cũng là bạn tốt của chúng tôi. Tôi làm sao nỡ hại cô? Nhưng một số chuyện rắc rối thì không tránh được. Cô cũng đừng lo lắng quá, tuy có hơi nguy hiểm chút xíu nhưng bọn tôi sẽ không để cô làm không công đâu, đúng không? Cái gì thì cái, ngay cả con lừa trong đội sản xuất cũng không bị đối xử như thế… Vậy nên cứ yên tâm mà ký hợp đồng đi. Sau này mọi người là người một nhà, đến lúc cô gặp nguy hiểm, tôi chắc chắn không đứng nhìn đâu.”

Nếu không tận mắt chứng kiến, Đường Tạ thật sự không thể tưởng tượng nổi, một con quạ lại có thể nói luyên thuyên một hơi dài như thế, thậm chí còn lôi cả mấy con lừa trong đội sản xuất ra để so sánh với cô.

Đúng vậy nó sẽ không đứng nhìn, mà có khi nó còn chạy trước tiên ấy chứ.

Trực giác mách bảo cô, con quạ lắm mồm này hoàn toàn có thể làm ra được chuyện đó.

Đường Tạ chẳng hứng thú gì với lời hứa bảo vệ của nó, chỉ trực tiếp nắm trọng điểm mà hỏi: “Có nguy hiểm hay không thì tôi biết rồi, nói cụ thể xem, lợi ích tôi nhận được là gì?”

“…”

Con quạ có vẻ tiếc nuối khi cô không mắc bẫy nhưng nghĩ đến mấy ngày tiếp xúc vừa qua, nó hiểu người phụ nữ này rất rõ. Thôi thì, cứ thẳng thắn một lần vậy.

Dù gì màn thị uy cũng diễn ra kha khá rồi.

Sau này không sợ bà cô này không nghe lời.

“Giữ mãi tuổi thanh xuân, thế có tính là lợi ích không?”

Nó trực tiếp đưa ra một điều kiện nghe như rất hấp dẫn.

Đối mặt với câu này, Đường Tạ không nhịn được nhướn mày: “Ý là trường sinh bất lão à? Hay chỉ giữ được cái mặt trẻ thôi, còn đến tuổi thì vẫn toi mạng?”

Con quạ trố mắt nhìn cô, kinh ngạc trước sự lãnh đạm này: “Giữ được dung mạo trẻ trung mà không đủ sao?”

Đây là thứ mà biết bao nhân loại mơ ước!

Hàng nghìn năm trước, để có được tuổi xuân vĩnh cửu, bất kể nam hay nữ, không ít người sẵn sàng đổi cả linh hồn. Ngày xưa, mấy giao dịch kiểu này chính là nguồn thu chủ lực của cửa hàng.

Đường Tạ không trả lời nó mà chỉ nhàn nhạt nói: “Cũng đúng, biết đâu còn chưa già thì đã toi rồi. Theo cách đó mà nói, chết trẻ cũng tính là một kiểu giữ mãi thanh xuân.”

Cô dừng lại một chút rồi bổ sung: “Mà không chết thì cũng có thể vì cái mặt không già mà bị lôi vào phòng thí nghiệm làm chuột bạch.”

Quạ: “…”

Tự dưng nó lại nhớ đến cảm giác bất lực khi cãi tay đôi với cô trên mạng lần trước.

Có lẽ màn thị uy vừa rồi vẫn chưa đủ mạnh.

Nhưng phải tìm chỗ nào vừa dọa được cô vừa không làm chết người, thật sự làm khó nó quá.

Hay là quẳng cô về ăn nốt quả táo kia nhỉ?

Nó liếc nhìn quả táo cô còn đang cầm trong tay, lớp thịt quả trắng đã bắt đầu bị oxy hóa.

“Còn phải xem cô có đủ cơ duyên hay không. Nếu cô thuần phục được mấy món đồ trong cửa hàng thì cô có thể dùng năng lực của chúng thoải mái, càng nhiều càng tốt, không giới hạn. Nhưng nếu năng lực của cô không đủ, tôi chỉ bảo đảm quyền lợi trên lý thuyết thôi.”

Nói đến đây, con quạ chần chừ một chút rồi tiếp tục: “Nếu cô thấy giữ mãi thanh xuân chưa đủ hấp dẫn, tôi có thể bảo đảm với cô, sau khi cô chết tôi sẽ giúp cô đầu thai vào một gia đình tốt. Tôi có người quen dưới âm phủ, cam đoan không để cô đầu thai thành súc sinh.”

Đường Tạ: “…”

Cái cửa hàng này đúng là độc nhất vô nhị.

Vừa nghe đã thấy toàn là hố, đến cả luân hồi cũng mang ra để bàn.

Mặc dù mọi thứ ở đây đều vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường, nhất là con quạ biết nói tiếng người này.

Nhưng cái cảm giác mọi thứ đều là cái bẫy thì y như đúc mấy công ty bóc lột ở thời hiện đại, khiến Đường Tạ cảm thấy quá quen thuộc.

Hai bên im lặng một lát, Đường Tạ đột nhiên hỏi: “Tôi hỏi cái này được không?”

“Hỏi đi.”

Cô thử thăm dò: “Nếu tôi không đồng ý thì sẽ thế nào?”

Nếu có thể từ chối, là người luôn thuận buồm xuôi gió trong đời, cô thật sự không muốn dính vào mấy chuyện kỳ quặc này.

Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ có thể kiếm bằng nhiều cách, chứ không nhất thiết phải làm nữ chính phim kinh dị.

“Chúng tôi sẽ tiếp tục gây rắc rối cho cô.”

Con quạ lập tức phá lên cười, không chút che giấu: “Cô cứ yên tâm, chúng tôi không có ân oán gì to lớn với cô, theo quy tắc thì chắc chắn không làm như cô tông chết tân chủ tiệm của chúng tôi đâu. Nhưng ba ngày hai bữa khiến cô bị thương hay què chân thì vẫn làm được.”

“Người không phải do tôi đâm chết, làm ơn đừng có lấy chuyện này ra đổ vạ được không? Chuyện này trong lòng chúng ta đều rõ mà?”

Điều này cô có chút điên tiết.

Nhưng xem ra khả năng từ chối là không lớn.

Con quạ gật đầu: “Ồ, tôi biết chứ. Nhưng bạn cô lái xe của cô, cô cũng có mặt trên xe, tính qua tính lại thì vẫn là lỗi của cô thôi. Ai bảo bạn cô gây chuyện trong phạm vi trách nhiệm của cô chứ?”

Đường Tạ: “…”

Chẳng qua là tìm cớ để bám cô mà thôi.

“Theo như cách nói của ngươi, thì tôi chẳng có lựa chọn nào cả, đúng không?”

Việc bị thương hay què chân đối với cô đều là phiền toái cực lớn.

Với tính cách của Đường Tạ, cô chỉ thích xử lý mọi chuyện dứt khoát, không dây dưa lằng nhằng.

Con quạ đáp: “Đúng vậy, bạn của chúng tôi.”

Nghe câu trả lời của con quạ, Đường Tạ vẫn giữ nụ cười trên mặt nhưng ý nghĩa của nụ cười đó thì con quạ hiểu rất rõ.

Rõ ràng là con quạ đã chém gió nửa ngày trời, tỏ ra như thể cô có quyền chọn nhưng cuối cùng kết quả vẫn là không có đường từ chối.

Dù đây là cửa hàng gì đi nữa, trong mắt Đường Tạ, nó cũng đã là một cửa hàng đen rồi.

Quạ nghe được tiếng lòng của cô, vội vã bay đi lấy hợp đồng từ trong ngăn kéo, chuẩn bị thúc giục cô ký tên.

Đúng lúc này một quả bóng đột nhiên lao thẳng về phía cô.

“Bộp!”

Quả bóng đập mạnh vào đầu Đường Tạ, khiến cô ngã ra sau, may mà phía sau có ghế, cô ngã ngồi luôn xuống ghế.

Nhưng rõ ràng thứ vừa đập vào cô không mấy thiện cảm.

“Đứng lên! Người cô hôi chết đi được!”

Đột nhiên có tiếng nói vọng đến từ phía sau, chiếc ghế dưới cô bắt đầu nhún nhảy, mấy cái là hất cô xuống đất.

Đường Tạ: “…”

Cái gì vừa nói đấy?

Cô quay đầu lại.

Thấy cái ghế đang nhảy tưng tưng tại chỗ, trông chẳng khác gì đang tỏ thái độ ghét bỏ cô.

“…”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía quả bóng vừa đập tới.

Quả bóng đã ngoan ngoãn lăn về góc phòng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hiếm khi Đường Tạ lại lẩm nhẩm trong đầu một lượt giá trị quan của chủ nghĩa xã hội, ngẩng đầu nhìn lại thì cái ghế không nhảy nữa, quả bóng cũng chẳng biết đã lăn đi đâu.

Ít nhất bây giờ, mọi thứ trông có vẻ bình thường hơn chút xíu, trừ con quạ vẫn ở đó cười “quác quác” đầy khoái chí.