“Vì…”
Giang Hữu Linh trầm tư một lúc lâu, cuối cùng chống cằm, chậm rãi nói: “Tôi là người ăn quả nhớ kẻ trồng cây và là người luôn giữ lời hứa.”
Việt Hoa: “…”
Cậu ta ném một ánh mắt khinh bỉ, rõ ràng là hoàn toàn không tin, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi mà chuyển sang đề tài khác.
Giang Hữu Linh khẽ cười một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Thực ra anh không nói dối. Sự thật chính là đơn giản như vậy, nhưng Việt Hoa chắc chắn sẽ không tin.
Trong những năm qua, anh đã nhiều lần nghĩ đến việc rời đi. Nhưng mỗi lần nảy sinh suy nghĩ đó, anh lại nghĩ đến lời hứa mà mình đã từng nói với bố củaTần Du.
Đó là năm năm trước, khi bố Tần Du vẫn còn sống, anh đã hứa với ông ấy.
...........................................................
Giang Hữu Linh lúc hai 21 tuổi, ánh mắt đã chứa đầy sự trầm ổn.
Anh mặc bộ vest chỉnh tề, ngồi bên giường bệnh, ánh mắt cúi xuống, nhẹ nhàng nói: “Chú Tần”
Tần Thuật - người đã từng hô mưa gọi gió trong thương trường, giờ đây lại nằm trên giường bệnh, thân hình tiều tụy không nhận ra.
Bệnh tật không phân biệt ai, nó đối xử bình đẳng với tất cả, không quan tâm người đó có gia thế hiển hách hay giàu có đến đâu.
Khi bố Tần Du được chẩn đoán mắc bệnh thì đã là giai đoạn cuối của bệnh ung thư. Dù ông ấy đang nằm tại bệnh viện tốt nhất ở Tỉnh Giang, được hưởng những dịch vụ y tế cao cấp. Nhưng những biện pháp ngoại vi ấy cũng chỉ giúp kéo một hơi thở.
Khi bệnh tình của ông ngày càng trầm trọng, mọi người đều hiểu rằng: Cái chết đến là điều không thể tránh khỏi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Dù vậy, bố Tần Du vẫn dùng giọng nói ôn hòa hỏi: “Công ty dạo này thế nào? Con vẫn ổn chứ?”
Giang Hữu Linh gật đầu: “Tổng giám đốc Tiểu Tần nắm bắt công việc rất nhanh. Hơn nữa, trước khi ngài nhập viện thì đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Công ty hiện tại vẫn hoạt động bình thường.”
Bố Tần Du cười nhẹ: “Nghe con gọi như vậy, chú thật sự không quen.”
Giang Hữu Linh ngẩn người một chút, rồi cúi mặt nhẹ nhàng nói: “Hiện tại con là trợ lý của Tổng giám đốc Tiểu Tần, nên không còn thích hợp gọi cậu ấy như trước nữa.”
Im lặng bao trùm giữa hai người, không biết qua bao lâu, bố Tần Du nhẹ nhàng thở dài.
Ông khó khăn đưa tay đặt lên mu bàn tay Giang Hữu Linh, gọi tên anh: “Hữu Linh.”
Ông từ từ nói: “Chú có một việc muốn nhờ con.”
Giang Hữu Linh nhìn thấy những tĩnh mạch nổi lên trên tay Tần Thuật vì bệnh tật. Lòng anh hỗn loạn, nhưng chỉ nhìn Tần Thuật nghiêm túc nói: “Chú Tần, có việc gì cứ nói, nếu con có thể làm được, con nhất định sẽ làm.”
Bố Tần Du nhìn vào mắt anh, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, nói từng chữ một: “Tính cách của Tiểu Tần, chú là người hiểu rõ nhất. Thằng nhóc ấy luôn cứng đầu, chỉ có lời con nó mới chịu nghe vào một chút.”
“Nếu như chú có chuyện gì, con có thể giúp chú chăm sóc nó, để ý đến nó không?”
Ánh mắt ông vì nỗi đau kéo dài mà trở nên mệt mỏi mang theo một chút cầu khẩn.
Trước ánh mắt ấy, Giang Hữu Linh nhẹ nhàng hứa: “Con sẽ coi Tiểu Tần như em trai ruột của mình.”
..................................................................
Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên Giang Hữu Linh nghĩ đến việc rời đi.
Lần đầu tiên anh nảy sinh ý định xin thôi việc là vào một đêm ba năm trước.
Anh đã viết cả đêm đơn xin từ chức. Cuối cùng khi ánh sáng ban mai vừa ló dạng, anh lại nhớ đến ánh mắt của Tần Du và bàn tay đã vươn ra với anh trong đám tang.
Vậy là ý nghĩ vừa mới chớm nở ấy lại lặng lẽ chìm vào quên lãng, đơn từ chức được soạn thảo cẩn thận cũng đã được ném vào thùng rác.
Giang Hữu Linh tự mình cũng không rõ. Nếu không có sự tác động bên ngoài lần này, anh sẽ giữ lời hứa này được bao lâu.
Có thể là vài năm, hoặc… cả đời?
Nói như vậy, cuốn sách cứ mãi quẩn quanh trong đầu anh cũng coi như đã giúp anh một chút.
Việt Hoa không nói thêm gì nữa, hai người đồng thuận bỏ qua chủ đề liên quan đến Tần Du, cứ thế vừa ăn vừa tán gẫu. Khi Giang Hữu Linh nghe xong không biết bao nhiêu tin đồn mà Việt Hoa thu thập được, cuối cùng họ cũng bước ra khỏi cửa nhà hàng.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, vỗ về khuôn mặt Giang Hữu Linh khiến anh trong một khoảnh khắc muốn đi bộ về nhà.
Nhưng điều đó không thực tế, giờ đã muộn nhà hàng lại cách nhà anh khá xa, đi bộ về chắc chắn phải là lúc gần sáng mới tới nhà.
Giang Hữu Linh vẫn chưa mua xe, nhưng Việt Hoa đã lái xe đến.
“Tôi đưa cậu về nhé.” Việt Hoa khởi động xe, hỏi ý kiến anh: “Về nhà cậu à?”
Giang Hữu Linh đang định gật đầu thì màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, thông báo có tin nhắn mới.
Giang Hữu Linh cầm điện thoại lên xem, rồi khựng lại.
Là tin nhắn của Tần Du, hai tin liên tiếp, rất ngắn gọn.
“Lầu cao nhất của khách sạn Hoành Giang, phòng 3003.”
“Đến đón tôi.”
...................................................................................
Giang Hữu Linh dừng lại một chút trước các tin nhắn trên màn hình điện thoại, rồi quay sang nhìn Việt Hoa.
“Đưa tôi đến khách sạn Hoành Giang.”
Việt Hoa không chút do dự ném ra một câu châm biếm: “Công việc này đúng là không làm cũng được. Hiếm có một buổi tối nghỉ ngơi, mà cậu lại phải đi đón sếp. Thế là sao, cậu ta không có tài xế à? Cậu không có xe, đến đón cậu ta thì làm được gì? Đứng cười chắc?”
Dù nói vậy, tay cậu ấy vẫn rất thành thật lái xe, hướng về phía khách sạn.
Giang Hữu Linh ngả người vào ghế, mắt nhìn vào màn hình tin nhắn. Trong lòng anh cũng có sự nghi ngờ giống như Việt Hoa.
Tin nhắn của Tần Du ngắn gọn đến mức chỉ có vị trí của cậu ấy, không có thêm bất kỳ thông tin gì.
Đây không phải là phong cách của Tần Du.
Mặc dù Tiểu Tần thường kéo Giang Hữu Linh ra làm thêm việc dù đã tan ca. Nhưng trước đây vẫn thường giải thích qua vài câu về việc cần anh làm gì.
Tuy nhiên, tâm tư của sếp, tốt nhất không nên suy đoán nhiều. Đó là kinh nghiệm mà Giang Hữu Linh tích lũy được trong vài năm làm trợ lý.
·........................................................................
Khách sạn Hoành Giang.
Thang máy từ từ lên, trong lúc chờ đợi, Giang Hữu Linh đã nhắn tin cho Tần Du báo rằng anh đã đến.
Tần Đủ không trả lời.
Giang Hữu Linh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, thang máy đã lên tới tầng cao nhất.
Toàn bộ tầng trên cùng được trải thảm lông cừu nguyên chất, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Giang Hữu Linh thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Phòng 3003 nằm ở cuối hành lang, khi đến trước cửa, Giang Hữu Linh phát hiện cửa phòng lại chỉ khép hờ.
Là Tần Du đang đợi anh sao?
Anh thử gõ cửa không có ai đáp.
Có lẽ Tần Du để cửa hờ là để anh tự vào.
Giang Hữu Linh đẩy cửa ra, bất ngờ thay, căn phòng tối om.
Anh thử mò tìm công tắc đèn, nhấn xuống, nhưng không có phản ứng gì.