Sau Khi Tôi Bỏ Chạy, Vai Chính Công Đã Hoàn Toàn Sụp Đổ

Chương 23

"Tổng giám đốc Tần, nếu ngài có hơi say, cũng không cần miễn cưỡng bản thân. Bây giờ tôi sẽ để người dẫn ngài lên trên."

Tần Du nhíu mày, dù rằng trong các dịp giao tiếp như thế này, Giang Hữu Linh luôn âm thầm giúp anh tránh được phần lớn. Nhưng anh rất rõ về khả năng uống rượu của mình, không thể nào chỉ uống chút rượu này mà đã say được.

Anh cảm thấy tình huống hiện tại có chút không đúng.

Nhưng không biết có phải vì anh vừa uống khá nhiều rượu hay không, cồn bắt đầu phát huy tác dụng khiến suy nghĩ của anh trở nên rối ren mãi mà không thể nắm bắt được điểm mấu chốt.

Tần Du chỉ cảm thấy cơ thể hơi nóng, đầu óc không còn tỉnh táo như thường lệ. Xung quanh những tiếng xì xào càng lúc càng lớn vang lên trong tai anh khiến anh càng thêm khó chịu. Anh đặc biệt muốn có một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Vì vậy anh gật đầu, thuận theo tình huống nói: "Phiền phức cho cậu Chu rồi."

.............................................

Lúc này, Giang Hữu Linh không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra ở bên kia.

Anh đang ở một nhà hàng gần công ty được nhân viên phục vụ dẫn đến bàn.

Giang Hữu Linh và Việt Hoa đã hẹn gặp tại một nhà hàng mà họ đã từng ăn nhiều lần.

Nghe nói đầu bếp của nhà hàng này trước đây từng làm việc tại một nhà hàng Michelin ở Ý. Sau đó được mời về Trung Quốc làm việc với mức lương rất cao, Việt Hoa rất thích món ăn ở đây, thường xuyên ăn ở nhà hàng này.

Dĩ nhiên, theo suy đoán của Giang Hữu Linh, điều này cũng có liên quan đến việc gia đình Việt Hoa có cổ phần trong nhà hàng này.

Như vậy, cậu ấy ăn uống ở đây mà không phải bỏ tiền túi, chỉ cần ký nợ.

Đúng vậy, Việt Hoa cũng là một đứa con nhà giàu đáng ghét.

Lúc này, tên con nhà giàu đáng ghét ấy đang ngồi ở bàn chờ anh. Khi nhìn thấy Giang Hữu Linh thì vui vẻ vẫy tay với anh, đợi anh lại gần mới nói: "Ôi, người bận rộn đây rồi, thật không dễ gì gặp được cậu."

Giang Hữu Linh ngồi đối diện với Việt Hoa, liếc nhìn cậu một cái: "Không ngờ hôm nay cậu cũng rảnh, tôi còn tưởng cậu có việc."

"Liệu tôi có việc gì đâu?" Việt Hoa lười biếng lắc lắc ly rượu, quan sát mặt nước đang dao động trong ly: "Tôi đâu phải kiểu người như cậu, lúc nào cũng bận rộn."

Trông đúng là một kẻ ăn không ngồi rồi, chẳng lo nghĩ gì.

Không chỉ vậy, từ khi Giang Hữu Linh xuất hiện, cậu ta đã dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào Giang Hữu Linh, lén lút xem sắc mặt của anh, dường như viết rõ lên trên mặt câu "Tôi muốn hỏi chuyện gì đó, nhưng không dám nói".

Giang Hữu Linh chỉ mỉm cười không nói gì.

Anh hiểu rất rõ tính cách của Việt Hoa, biết rằng cậu ta chẳng có ý gì xấu, chỉ là tính cách hơi tò mò một chút.

Ví dụ như lúc này, chỉ trò chuyện vài câu đơn giản với Giang Hữu Linh, Việt Hoa đã không thể chờ nổi để đưa ra câu hỏi mà cậu ta thật sự quan tâm: "Lần trước cậu nói muốn bỏ việc, là nói giỡn hay là thật vậy?"

Giang Hữu Linh vừa cầm dao nĩa cắt miếng bò bít tết trước mặt, vừa trả lời nhẹ nhàng: "Thật, tôi dự định sẽ hoàn tất bàn giao trong năm nay rồi nghỉ việc."

Nhìn sắc mặt không giống đang nói đùa, Việt Hoa lộ vẻ ngạc nhiên đến mức biến dạng, giọng điệu cũng cao lên tám độ: "Cậu thật sự định bỏ việc sao???"

Giang Hữu Linh lạnh nhạt đáp: "Lừa cậu làm gì?"

"Không phải, cậu vừa đi công tác về. Bỗng nhiên từ kiểu người lúc nào cũng muốn gắn bó với công ty chuyển thành kiểu muốn nghỉ hưu, thế này rốt cuộc là bị kích động bởi chuyện gì?" Việt Hoa ngạc nhiên nói, "Cùng tôi chia sẻ chút đi?"

Giang Hữu Linh: "…"

Anh thật sự muốn chia sẻ, nhưng phải bắt đầu từ đâu? Họ đang sống trong một cuốn sách, và anh là một nhân vật phản diện độc ác trong sách ấy. Nếu không nhanh chóng ra đi một cách lịch sự, anh sẽ phải rời khỏi thế giới này một cách không mấy lịch sự?

Nghe thật là vô lý, anh dám chắc rằng Việt Hoa cũng sẽ không tin nổi.

Cuối cùng, Giang Hữu Linh chỉ mỉm cười, nói qua loa: "Công việc trợ lý này quá nhiều thứ phải làm, tôi không muốn tiếp tục nữa."

"Thảo nào," Việt Hoa lập tức từ ngạc nhiên chuyển sang hiểu ra: "Tôi đã nói rồi, công việc đó căn bản không phải là công việc dành cho người bình thường. Chỉ có cậu mới có thể kiên trì lâu như vậy, người khác chắc chắn đã nhảy việc rồi."

Giang Hữu Linh bật cười: "Tôi không định nhảy việc."

Việt Hoa ngạc nhiên: "Không nhảy việc, vậy sao cậu nghỉ việc luôn? Thế xin chuyển sang bộ phận khác là được rồi."

Giang Hữu Linh lạnh nhạt đáp: "Tần Du sẽ không đồng ý đâu."

Trước đây, ban lãnh đạo từng đề nghị chuyển anh sang quản lý công việc, để anh phụ trách mảng kinh doanh. Nhưng đều bị Tần Du ngăn lại, sau đó không ai nhắc đến nữa.

Việt Hoa đùa cợt: "Sao, cậu ta không nỡ để cậu đi à?"

"Đừng nói bậy." Giang Hữu Linh liếc nhìn cậu ta, ánh mắt đầy sự bất đắc dĩ.

So với suy đoán vô lý này, Tần Du chắc chắn lo lắng anh sẽ muốn đoạt quyền hơn.

Từ khi anh được Tần Thuật nhận nuôi, thân phận đã rất nhạy cảm. Mặc dù sau này Tần Du lên chức, công ty trải qua mấy lần thay đổi nhân sự, không ai còn nhắc đến thân phận của anh nữa. Nhưng vẫn có người biết chuyện và muốn lợi dụng anh để tạo sóng gió.

Giống như những người trước đây đề nghị thăng chức cho anh, không phải tất cả đều vì thấy anh có tài, mà một phần muốn khơi dậy tham vọng của anh, dùng anh như quân cờ để tranh giành với Tần Du.

Giang Hữu Linh cũng không chắc Tần Du không muốn anh chuyển đi, có phải vì lo ngại những điều này hay không. Nhưng anh thật sự chưa từng có ý định tranh giành với Tần Du. Nhà họ Tần đã giúp đỡ anh rất nhiều. Nếu anh còn ích kỷ đòi hỏi những thứ không liên quan đến mình thì thật quá đáng.

"Vậy nếu cậu không muốn làm trợ lý mà cũng không chuyển sang bộ phận khác, sao không thử xin chuyển sang chi nhánh công ty? Hoành Dư không phải đang mở rộng à? Chi nhánh chắc chắn rất thiếu người." Việt Hoa chân thành nghĩ cách giúp anh, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Như vậy, cậu không phải ở lại Tỉnh Giang nữa."

Giang Hữu Linh hơi ngẩn ra, lời của cậu ta khiến anh có chút suy tư.

Bầu trời đêm ấm áp, đêm ở Tỉnh Giang không hề vắng lặng như ban ngày vẫn nhộn nhịp với xe cộ qua lại, hàng ngàn ánh đèn sáng rực.

Giang Hữu Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, không xa lắm là tòa nhà Hoành Dư đang đứng yên lặng sừng sững giữa trung tâm thành phố, nơi mà anh đã đi qua đi lại từ khi 18 tuổi.

Dù thế nào, anh sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.

Việt Hoa tiếp tục nói mãi không thôi, lời nào cũng như khuyên anh nên nghĩ thoáng, sớm tìm cách nhảy việc: "Công ty muốn đào cậu còn thiếu à? Tôi dám chắc, hôm nay cậu xin nghỉ việc, ngày mai sẽ có cả đống công ty có đãi ngộ tốt hơn Hoành Dư đến tìm cậu tha hồ mà chọn."

"Thôi đi." Giang Hữu Linh trầm tư một lát rồi bình thản nói: "Rời khỏi Hoành Dư, tôi cũng sẽ không đi làm ở công ty khác."

Đi làm ở công ty khác đồng nghĩa với việc Hoành Dư sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh trong sự nghiệp kinh doanh của anh, chuyện này Giang Hữu Linh không muốn làm.

"Vậy sao cậu nhất định phải ở lại Hoành Dư?" Việt Hoa nghẹn lại, không nhịn được mà châm chọc, "Cậu chỉ được nhà họ Tần nuôi dưỡng có hai năm, nhưng đâu có ký hợp đồng nô ɭệ đâu? Tôi nhắc nhở cậu một câu, Tân Trung Quốc không còn chế độ nô ɭệ nữa đâu."

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tân Trung Quốc: là cách gọi dùng để chỉ nước CHND Trung Hoa. Thuật ngữ này nhấn mạnh sự khác nhau giữa TQ sau năm 1949 với các thời kỳ trước đó.