Buổi sáng, ánh nắng len lỏi qua kẽ lá, biến thành những vệt sáng lung linh đung đưa trên căn nhà gỗ. Sự ấm áp của mặt trời xua tan mọi cơn ác mộng, đánh thức những người sống sót trong giấc mơ kinh hoàng.
Mọi người tụ tập ở phòng khách, ai nấy đều uể oải, ngáp ngắn ngáp dài, trông như thiếu ngủ trầm trọng.
Chu Vũ dụi dụi mắt, đôi mắt khô khốc phát ra tiếng kêu kỳ quái, quầng thâm và bọng mắt nặng nề khiến gương mặt anh ta trông như đã thức trắng cả tuần.
Phương Hạo và Lý Minh Phong phải chen chúc nhau suốt đêm, toàn thân ê ẩm như vừa bị dập nát, giấc ngủ đầy mệt mỏi khiến họ như bị bóng đè.
Chỉ có Trác Úc, tinh thần sáng láng, ngồi trên xe lăn với vẻ thư thái. Anh thậm chí còn vui vẻ mở cửa chính, để tiếng chim hót líu lo và làn gió mát trong lành từ rừng núi ùa vào phòng khách, xua tan hết bầu không khí âm u, đáng sợ của đêm qua.
“Anh làm gì mà trông khỏe thế?” Lý Minh Phong bắt chuyện với Trác Úc.
Trác Úc nhún vai:
“Tối qua tôi tìm được vài món đồ chơi hay ho. Vừa chơi vừa thư giãn, thế là ngủ ngon lành.”
Lý Minh Phong cười nhạt, rõ ràng không tin lời nói dối trắng trợn của Trác Úc.
“Còn Mục Anh đâu?”
Chu Vũ gắng gượng giữ tinh thần, đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy đồng đội:
“Chưa dậy à?”
Tiếng mở cửa phòng cắt ngang nghi vấn của anh ta.
Mục Anh bước ra, mặc bộ đồ ngủ trong hành lý mang theo, từ từ tiến lại gần mọi người. Nhưng dáng đi của cô vô cùng kỳ lạ, giống như một bệnh nhân bị liệt cơ, bước chân nặng nề, tay buông thõng hai bên không chút sức sống, cơ thể lại cứng đờ một cách đáng sợ.
“Đói… đói quá…” Mục Anh thì thầm, ngồi thẳng xuống bên cạnh Chu Vũ.
Chu Vũ gãi đầu, chu đáo đi lấy mấy món đồ ăn nhẹ trong xe và mấy hộp thức ăn đóng hộp tìm được trong nhà gỗ, đặt trước mặt cô.
Đôi mắt hơi đυ.c ngầu của Mục Anh lập tức sáng lên, cô đưa tay chộp lấy hộp thịt. Nước dầu béo ngậy chảy qua các kẽ ngón tay, nhỏ tong tong xuống ghế sofa. Cô nhét đầy đồ ăn vào miệng như một kẻ đói lâu ngày, từng miếng từng miếng nhồi nhét.
Nhưng tốc độ ăn quá nhanh khiến cô bị nghẹn. Mục Anh bắt đầu co giật, trợn trắng mắt, và rồi, khi Chu Vũ định vỗ lưng giúp cô, Mục Anh đột nhiên nôn thốc nôn tháo ra.
Cùng với thức ăn chưa kịp tiêu hóa, một vũng nước tanh hôi tràn ra từ miệng cô, bên trong còn lẫn cả những mớ rong biển quấn vào nhau và vài con cá nhỏ bị tiêu hóa dở, vảy của chúng vẫn còn rõ ràng.
Phương Hạo và những người khác sợ hãi lùi lại, không ai dám tiến gần thêm một bước.
“Không tươi! Không tươi chút nào!”
Mục Anh gào lên khản cổ, mãi mới bình tĩnh lại. Cô nhìn chằm chằm vào các đồng đội, ánh mắt trống rỗng:
“Đêm qua khát quá, tôi uống một chút nước hồ. Mọi người có muốn thử không?”
“Hả??” Phương Hạo cau có trừng mắt nhìn Mục Anh:
“Cô bị làm sao vậy?”
“Nước rất ngọt mà. Nước hồ Hoàng Kim, ngọt lắm.” Mục Anh lẩm bẩm như mê sảng:
“Mọi người cũng nên thử đi. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau…”
Lý Minh Phong kéo Phương Hạo ra một góc, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn về phía Mục Anh. Nhưng Chu Vũ thì hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường. Anh ta vẫn ân cần hỏi han, thậm chí còn đưa tay ôm lấy cô.
Lý Minh Phong chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, nghẹn đến mức không thở nổi. Đội trưởng Chu làm sao lại thành ra thế này? Một chút cảnh giác cũng không có! Có phải yêu đương làm đầu óc anh ta lú lẫn rồi không? Còn Phương Hạo nữa, rõ ràng đã thống nhất là thay phiên canh gác, vậy mà lại ngủ say như chết.
Càng nghĩ, Lý Minh Phong càng bực bội. Trong lòng anh ta tràn ngập oán hận với người anh họ đã lôi anh đến hồ Hoàng Kim này, chính là Chu Vũ.
Cái loại người chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp mà chẳng có chút đầu óc nào như anh ta, thì lấy tư cách gì làm đội trưởng chứ!
Anh ta tức giận đến mức vô thức nhìn sang người duy nhất còn lại trong phòng khách – Trác Úc, kẻ gia nhập đội giữa chừng.
Chiếc xe lăn của Trác Úc tựa bên cánh cửa. Anh khoanh tay trước ngực, chăm chú theo dõi màn kịch trước mắt với vẻ mặt thích thú, chẳng hề lộ ra chút lo lắng hay sợ hãi nào. So với một người đang tham gia nhiệm vụ sinh tồn, anh trông giống khán giả đang chờ xem trò vui hơn.
Không hiểu sao, một luồng lạnh lẽo bỗng chạy dọc sống lưng Lý Minh Phong. Anh ta vội thu ánh mắt lại, không dám nhìn Trác Úc thêm nữa.
[Nhiệm vụ tiền tuyến: Sống sót qua đêm đầu tiên tại khu cắm trại. Đã hoàn thành.]
[Nhiệm vụ chính cập nhật: Hãy tận hưởng tối đa niềm vui tại khu du lịch hồ Hoàng Kim trước khi màn đêm buông xuống.]
Tiếng hệ thống vang lên làm Lý Minh Phong thêm khó chịu. Anh ta biết không thể thuyết phục được ai, nên đành chọn cách tránh xa mọi người. Trác Úc cũng lẳng lặng đi theo sau, trở về phòng.
Khi đến gần cửa phòng mình, Lý Minh Phong chợt dừng chân:
“Anh có ngửi thấy mùi gì kỳ lạ không?”
“Mùi gì? Anh nói mùi lúc Mục Anh nôn sao?”
“Không phải.” Lý Minh Phong lắc đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía phòng Trác Úc:
“Là mùi gì đó như thối rữa… Thôi kệ, cái nơi chết tiệt này…”
Trác Úc nhìn theo bóng lưng anh ta trở vào phòng, rồi cũng quay lại phòng mình.
Anh lăn xe đến bên giường, vén tấm ga phủ xuống sàn lên. Dưới chiếc giường bốn cột rộng lớn dường như có thứ gì đó màu trắng đang nằm.
Trác Úc nắm lấy một chân của vật kia, dùng hết sức xoay bánh xe lăn để kéo ra ngoài. Thứ được kéo ra chính là thi thể lạnh băng từ đêm qua.
Mùi tanh hôi của cá trộn với mùi thối rữa từ xá© ŧᏂịŧ bị phơi dưới nắng xộc thẳng vào mũi, khiến người ta như muốn ngã quỵ. Thi thể nằm bất động trên sàn, đầu nghiêng sang một bên, da thịt phù nề tróc ra từng mảng lớn, lộ rõ lớp thịt hồng bên trong. Chỉ có đôi mắt lồi ra như mắt cá chết vẫn còn ánh lên chút không cam lòng trước khi chết.
Hai tay của xác chết bóp chặt lấy cổ của nó, xương cổ đã gãy rời. Nó tự sát.
"Ai bảo ngươi cứ phải nhìn chằm chằm vào mắt ta chứ."
Trác Úc từ nhỏ đã biết rằng, bất kể ai đang lo lắng hay bất an, chỉ cần nhìn vào mắt anh thì sẽ vô thức bình tĩnh lại. Anh đã nhiều lần dùng chiêu này để dỗ dành biên tập viên, giúp anh thoát khỏi không ít lần bị càu nhàu.
Đêm qua, anh định khiến cái xác sống kia trấn tĩnh lại, để nó tránh xa anh. Nhưng xác sống bỗng khựng lại, như thể dây thần kinh bị đứt đoạn, sau đó tự giơ tay bẻ gãy cổ nó. Một cách tàn nhẫn mà vô cùng triệt để để "tránh xa" anh.
Không ngờ khả năng thiên phú này khi mang vào phim trường lại phát huy hiệu quả mạnh đến thế. Trác Úc nghĩ rằng đây có lẽ là kỹ năng đi kèm với vai diễn "nhân vật bí ẩn" mà anh đảm nhiệm.
Trác Úc lấy ra cây xiên nhọn mà anh đã mài kỹ, dùng đầu nhọn đâm vào cái bụng trương phồng, rồi kéo toàn bộ khoang bụng lẫn khoang ngực của xác chết mở toang ra.
Vì bị liệt nửa thân dưới từ lâu, Trác Úc có ý thức rèn luyện phần thân trên. Dù gương mặt anh toát lên vẻ thư sinh yếu đuối, nhưng sức mạnh cơ bắp của phần thân trên thực tế còn lớn hơn cả Chu Vũ. May mà cái xác đã phân hủy nặng, nên anh không mất nhiều sức để mổ phanh nó ra.
Đêm qua, Trác Úc đã giải phẫu kỹ lưỡng cái xác này. Đúng như anh dự đoán, đường mũi và khí quản của nó đầy bọt hồng, dấu vết chất lỏng tràn vào phế quản và phổi, làm vỡ niêm mạc và mạch máu. Các vết tử thi trên cơ thể cũng có màu đỏ nhạt, điển hình của người chết đuối. Rõ ràng đây không phải là thi thể bị ném xuống hồ Hoàng Kim sau khi chết, mà là người chết ngay tại hồ.
Dạ dày của cái xác, thậm chí cả trong kẽ móng tay, đều chứa đầy bùn cát và rong biển. Có thể đoán rằng trước khi chết, nó đã trải qua đau đớn tột cùng.
Thông tin hệ thống cung cấp là chính xác, nhưng Trác Úc luôn muốn tự mình kiểm chứng để tránh bị đánh lừa.
"Vậy thì… làm cách nào mà Mục Anh hồi sinh được?"
Một người bình thường mất 1200ml máu sẽ tử vong. Anh nhớ lại khung cảnh đêm qua, máu chảy từ phòng Mục Anh nhiều đến mức lan ra ngoài cửa, chắc chắn vượt xa con số đó. Mục Anh không thể nào còn sống sót.
Nhưng đêm qua, hệ thống không phát bất kỳ thông báo tử vong nào về Mục Anh. Điều đó chứng tỏ cô ta đang tồn tại dưới một hình thức khác, có lẽ không còn là con người nữa.
"Xác sống chỉ là món khai vị, trùm cuối của phó bản vẫn chưa lộ diện."
Trác Úc nghĩ, nếu đêm qua cái xác sống đó không đυ.ng phải anh, thì nạn nhân chắc chắn không chỉ có một mình Mục Anh. Nó sẽ như một con sói già lạc vào bầy cừu, lần lượt hút cạn máu của từng người.
Mà đó vẫn chưa phải là BOSS.
Trác Úc lăn xe, đẩy cái xác trở lại gầm giường. Nhưng anh còn chưa kịp thở phào thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ. Đó là giọng của Chu Vũ.
Chu Vũ gọi mọi người ra ngoài, cười ha hả nói:
"Tôi cứ tưởng có quái vật chứ, hóa ra đêm qua chẳng có chuyện gì cả. Hay là chúng ta cứ làm theo nhiệm vụ hệ thống đi, tận hưởng thật vui vẻ. Đừng để hệ thống bắt bẻ, tôi không muốn bị thiêu sống đâu."
Trước đó, Chu Vũ ngồi trong phòng khách suy nghĩ một lúc. Anh ta cảm thấy nếu hệ thống đã phát nhiệm vụ như vậy, thì có lẽ họ nên bám sát nhân vật của bản thân, tiếp tục tận hưởng buổi cắm trại ở đây.
Trong ký ức của bá vương trường học Jack, kế hoạch ban đầu của bọn họ là đến đây để bơi lội, câu cá, thậm chí săn bắn và tổ chức một buổi tiệc nướng linh đình. Tất nhiên, mục tiêu chính của anh ta vẫn là ở bên bạn gái, tán tỉnh vài lần, rồi tiến tới "home run" vài hiệp.
Chu Vũ bắt đầu hứng khởi, lục lọi khoang hành lý của chiếc xe cắm trại. Đúng như dự đoán, anh ta tìm được không ít đồ vật hữu dụng, đều là những thứ mà các nhân vật mang theo.
Trác Úc ngồi một bên quan sát, nhìn Chu Vũ bày ra một đống đồ như cần câu, than củi, dụng cụ nấu ăn, thậm chí cả một khẩu súng ngắn. Không hổ danh là gã to xác thích bắt nạt trong trường học, ngay cả vũ khí nguy hiểm cũng mang theo được.
Chu Vũ nhét khẩu súng vào túi quần, sau đó tuyên bố giải tán, bảo mọi người cứ tự nhiên làm việc của mình, nhưng không được đi quá xa khỏi căn nhà gỗ.
Trác Úc bị nhét cho một cây cần câu. Quay lại nhìn, anh thấy Phương Hạo cũng ôm cây cần câu với vẻ mặt đau khổ, run rẩy đến đáng thương. Ai cũng biết hồ Hoàng Kim không ổn, chẳng ai muốn bén mảng tới gần. Nhưng Chu Vũ lại giao việc câu cá cho hai người "ngoài cuộc" này.
Trác Úc không chút biểu cảm, cầm cần câu rời đi, chẳng thèm phản đối lấy một câu. Phương Hạo thì nghiến răng chịu đựng, cũng tìm một góc để bắt đầu câu cá.
Thời gian trôi nhanh, ban ngày ở hồ Hoàng Kim rất ngắn. Đến khoảng bốn giờ chiều, bầu trời đã bắt đầu tối dần.
Phương Hạo thở dài thườn thượt, xách theo một cái xô nhỏ, trong đó chỉ có lác đác vài con cá. Khi gặp Trác Úc đang quay về với hai tay không, trong lòng anh ta có chút nhẹ nhõm.
Phương Hạo bật cười:
"Sao thế? Câu cá đâu cần dùng đến chân, vậy mà một con cũng không câu được à?"
Trác Úc nhìn anh ta, nở một nụ cười bí ẩn, rồi ngoắc tay ra hiệu.
Khi Phương Hạo tiến lại gần, Trác Úc thì thầm:
"Không nhớ bộ dạng của Mục Anh sao? Mọi người không sợ ăn cá ở đây rồi không bao giờ rời khỏi được à?"
Khuôn mặt của chàng sinh viên trẻ lập tức tái mét, tay cầm xô run rẩy đến mức làm nước đổ ra, cá nhảy loạn trên mặt đất:
"Anh, anh! Sao không nói sớm chứ!"
Trác Úc tỏ vẻ ngạc nhiên:
"Anh thực sự tin à? Tôi chỉ đùa thôi mà!"
Không đợi Phương Hạo hiểu ra, Trác Úc đã vứt cần câu bên cạnh chiếc xe rồi ung dung rời đi. Mãi đến khi kịp phản ứng, Phương Hạo mới đỏ bừng mặt, buông lời mắng nhiếc kẻ vừa trêu chọc anh ta.
Nhưng Trác Úc chẳng bận tâm đến màn kịch nhỏ này. Anh mang theo cần câu không phải để câu cá, mà là nhân cơ hội đi khảo sát địa hình xung quanh hồ Hoàng Kim, tìm kiếm thêm manh mối.
Anh không tham gia vào nhóm Chu Vũ đang tất bật chuẩn bị tiệc nướng, mà quay trở về căn nhà gỗ.
"Mùi quá nặng, giờ là lúc vứt nó đi rồi..."
Phòng của Trác Úc nằm gần cửa sau, mà cửa sau thì hướng thẳng ra hồ. Anh nhìn thoáng qua đám người giàu kinh nghiệm bên ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài. Nếu có thể di chuyển bình thường, anh sẽ không chọn làm việc nhóm. Đôi khi đông người không phải là lợi thế, mà là trở ngại.
Nhưng khi anh vén tấm ga trải giường lên, cái xác vốn nằm yên dưới gầm giường đã không cánh mà bay.
Trác Úc nhướng mày, nhanh chóng lăn xe đến cánh cửa sau còn vương vệt nước loang lổ. Lúc này, ánh trăng đã trèo lêи đỉиɦ núi, đang từ từ treo lơ lửng trên mặt hồ. Cái xác kia, hoàn toàn biến mất.
"Xương đã gãy mà vẫn có thể di chuyển. Vậy lần sau thử đốt nó xem sao."
Trác Úc quay người rời khỏi căn nhà gỗ, trong đầu tính toán làm sao để lấy được hòn đá đánh lửa từ tay Chu Vũ. Nhưng cách đó không xa, trong làn nước hồ, một đôi mắt chết chóc cứng đờ đang ẩn nấp, ánh nhìn đầy sợ hãi.
Con âm thi may mắn sống sót này không hề thông minh. Ký ức cuối cùng của nó là ánh mắt đen tuyền của con người kia, rồi sau đó mọi cảm giác đều biến mất. Cảm giác bất an dâng lên, nó chìm sâu hơn vào làn nước, bơi một mạch về trung tâm hồ Hoàng Kim.
Hồ Hoàng Kim thì thầm với nó… rằng có một đồng loại khác biệt có thể giúp giải quyết vấn đề trước mắt.
Âm thi càng bơi càng sâu, dọc đường nó lướt qua vô số xác chết chìm rữa nát, cuối cùng, trước một tảng đá khổng lồ cắm chặt con dao găm, nó nhìn thấy kẻ đang ngủ đông – người bảo vệ của hồ.
Âm thi như gặp được cứu tinh, há cái miệng rộng kêu lên những tiếng rú chói tai, đánh thức người bảo vệ khỏi giấc ngủ. Nó vẫy vùng dữ dội, bơi lại gần, ra sức dẫn dắt người bảo vệ lên khỏi đáy hồ.
Trong màn đêm bao trùm, không ai nhìn thấy mặt nước bên bờ sông gợn lên những vòng sóng nhỏ.
Một bóng đen từ từ nổi lên, phá vỡ ánh trăng tròn lung linh trên mặt hồ. Nửa thân dưới của anh ta chìm trong làn nước lạnh giá, ánh mắt xa xăm nhìn về phía bờ nơi có những con mồi sống động và nóng hổi.
Ánh lửa bập bùng phản chiếu những bóng người nhấp nhô, trong đó chỉ có một bóng dáng khác lạ – tựa như đang ngồi trên xe lăn.
Người đàn ông khẽ run lên toàn thân.
“Hơ hơ… hơ hơ… cạch!”
Âm thi phát ra những âm thanh khàn đặc, thuật lại tình hình bên bờ cho anh ta nghe. Nhưng chưa dứt lời, má nó đột nhiên nhói đau, toàn bộ đầu bị một bàn tay mạnh mẽ siết chặt, chỉ cần thêm chút lực, cái đầu ấy sẽ nổ tung như quả dưa hấu chín.
Đừng làm ồn, kẻ bảo vệ hồ Hoàng Kim thầm nghĩ.
Hãy để ta yên lặng ngắm nhìn người đó thêm chút nữa.