Những thông tin trên dòng chữ máu đầy tính kinh dị, nhưng Trác Úc vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, thậm chí anh còn khẽ bật cười lạnh lùng. Biểu cảm thân thiện ban nãy hoàn toàn biến mất, như thể một con tắc kè hoa cuối cùng cũng để lộ bản chất thật.
Thú vị ghê.
Nếu nhiệm vụ đầu tiên vẫn chưa đủ để nói lên điều gì, thì thông báo mới này rõ ràng như đang tuyên bố với Trác Úc: anh chính là nhân vật phản diện.
Hơn thế nữa, là một kẻ phản diện với động cơ không rõ ràng, chuyên đưa học sinh vào chỗ chết.
Anh không tin rằng một người đi du lịch ở hồ Hoàng Kim lại không biết về những thảm kịch từng xảy ra ở đây. Và kể cả sau khi gặp tai nạn xe hơi, thay vì gọi 911, anh vẫn cố chấp tiếp tục hành trình.
Những học sinh kia có thể biện minh rằng họ vô tri, liều lĩnh, hay ngu ngốc. Nhưng còn anh? Mục tiêu ban đầu của anh vốn dĩ chính là bốn người này, hoàn toàn không phải vì một chuyến du lịch.
Là một nhà văn ăn khách, Trác Úc luôn duy trì một thói quen mà anh cực kỳ trân trọng: đặt bản thân vào tình huống của nhân vật, giả định anh chính là họ, rồi suy đoán xem hành động tiếp theo của họ có hợp lý hay không.
Mỗi lần giả định anh là nhân vật phản diện trong câu chuyện, Trác Úc luôn cảm thấy một cảm giác rùng mình.
Một cảm giác rùng mình đầy phấn khích.
Vì vậy, hầu hết những câu chuyện của anh đều mang màu sắc đen tối, sâu sắc và đầy bi kịch. Nhân vật chính không phải lúc nào cũng là người chiến thắng, còn phản diện lại không chỉ đóng vai trò làm bệ đỡ để tôn vinh nhân vật chính. Phản diện của anh cũng có thể có lý tưởng cao cả, phẩm chất cao thượng, hoặc đơn giản chỉ là những kẻ mắc chứng bệnh lý. Tuyệt đối không có sự thanh tẩy hay chuộc lỗi.
Đó chính là phong cách viết đặc trưng của Trác Úc.
Vậy nên, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nhiệm vụ của bản thân, anh đã hiểu rằng hệ thống này đã nhìn thấu anh. Anh không phải là một gã ngồi xe lăn chỉ biết mỉm cười khờ dại, mà là một tập hợp từ vô số nhân vật đáng sợ trong những câu chuyện mà anh từng tạo ra.
"Cưng à, tốt nhất đừng làm tôi thất vọng."
Trác Úc lẩm bẩm trong lòng.
Trong khi đó, những người có kinh nghiệm hoàn toàn không biết gì về tâm tư này. Trong căn nhà gỗ, bụi bặm quá nhiều, nên họ bắt đầu nhóm đèn dầu lên để dọn dẹp, quét sạch mạng nhện khắp nơi, làm không khí dễ chịu hơn hẳn.
Điều kỳ lạ là, mặc dù căn nhà này nhìn rất cũ kỹ, nhưng lại có dấu vết của sự sống. Thậm chí, họ còn tìm được trong tủ bếp vài hộp đồ hộp vẫn còn hạn sử dụng, cùng một ít bia, có lẽ là của nhóm cắm trại trước để lại.
Nỗi sợ hãi dần tan biến, cả nhóm quay lại phòng khách. Có bia, có đồ ăn, câu chuyện cũng theo đó mà trở nên rôm rả hơn.
"Đây mà là chế độ khó sao? Chẳng thấy nguy hiểm gì. Lần đầu tiên tôi vào phim trường, chỉ năm phút sau là gặp phải người sói rồi." Chu Vũ khoe khoang.
"Dĩ nhiên, tôi đã đánh đuổi được nó."
Anh ta quay sang khoe cơ bắp với Mục Anh, rồi liếc mắt nhìn Trác Úc:
"Chân anh, là thật sự không đi được, chứ không phải thiết lập nhân vật chứ?"
Trác Úc dừng lại vài giây, sau đó ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngại ngùng, đưa tay gãi mũi, nói nhỏ nhẹ:
"Đúng vậy, ngoài đời tôi cũng như thế. Tôi bị liệt nửa thân dưới bẩm sinh, là một căn bệnh do gen gây ra. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng không làm mọi người vướng bận."
Thái độ ngoan ngoãn của Trác Úc khiến Chu Vũ khá hài lòng. Anh ta vỗ vai Trác Úc bằng một bàn tay to lớn:
"Anh cứ theo sát chúng tôi. Trong phim kinh dị muốn sống sót thì điều quan trọng nhất là phải hành động theo nhóm. Hơn nữa, anh đẹp trai như vậy, nếu sống sót, chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao của phim trường đấy, ha ha ha."
Anh nghiêm túc gật đầu, bắt đầu hỏi những người chơi cũ, thông qua vài lời trò chuyện ngắn gọn để nhanh chóng hiểu rõ thân phận của họ. Những người này trong thế giới thực đều là những người bình thường, lý lịch cuộc sống chẳng có gì đặc biệt.
"Nói nhiều như vậy, anh vẫn chưa giới thiệu về mình." Chu Vũ nói.
Nhà văn trẻ cụp mắt, bình thản đáp:
"Tôi tên là Trác Úc, nghề nghiệp là nhà văn kinh dị. Ưu điểm của tôi có lẽ là rất quen thuộc với các mô típ phim kinh dị, và gan cũng khá lớn."
Lời vừa dứt, Phương Hạo lập tức thốt lên kinh ngạc, không tin nổi:
"Trác Úc?! Anh là nhà văn nổi tiếng đó sao? Đúng rồi, Trác Úc chính là người bị khuyết tật, chân anh ta không cử động được!"
Lần thứ hai rồi.
Dây thần kinh của Trác Úc giật mạnh một cái, nụ cười bên khóe môi cứng đờ trong chốc lát.
Tên sinh viên đại học lắm lời hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Trác Úc đã trở nên lạnh lẽo, anh ta vẫn còn chìm đắm trong sự kinh ngạc không thể tin được:
"Tôi còn xem cả bộ phim truyền hình chuyển thể từ tác phẩm của anh nữa! Sợ đến nỗi nửa đêm không dám đi vệ sinh. Thật không thể tin được, anh còn trẻ như vậy!"
Phương Hạo nói một hồi, sự phấn khích nguội dần, thay vào đó là cảm giác khó chịu không nói thành lời. Trong lòng anh ta thầm nhổ một bãi nước bọt, mấy người nổi tiếng đó có ai tử tế? Dễ dàng kiếm được số tiền mà người bình thường như anh cả đời cũng không mơ đến, chắc chắn họ đã làm chuyện gì đó thất đức.
Trác Úc không quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Anh uống một ngụm nước để trấn tĩnh lại, đồng thời nhét một chiếc nĩa tìm được vào khe hở dưới ghế ngồi của xe lăn.
Tiếng gió bên ngoài càng lúc càng lớn, gào rít cuốn qua mặt hồ Hoàng Kim, làm cửa sổ kêu lên ken két.
"Mọi người có nghe thấy gì không?" Phương Hạo giật mình, thần kinh căng thẳng:
"Hình như là... tiếng người đang rêи ɾỉ."
"Nghe nhầm rồi, đó là tiếng gió."
Lý Minh Phong cố gắng trấn an mọi người, nhưng ai cũng hiểu, nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Cứ như bị lây nhiễm bởi âm thanh thần thần bí bí kia, cảm giác lo lắng bồn chồn lại một lần nữa trào lên trong lòng tất cả những người dày dạn kinh nghiệm.
"Thôi được rồi, bây giờ mới chỉ là một giờ sáng, chúng ta nên ngủ để bổ sung sức lực."
Người tốt bụng Lý Minh Phong phát huy tính cách của mình:
"Theo kinh nghiệm sinh tồn trong đầu tôi, mọi người nên ngủ cùng nhau và cử một người gác đêm."
Thế nhưng Mục Anh lại không đồng ý:
"Tôi không làm đâu, phòng khách bẩn quá, tôi không muốn nằm trên sàn, lại càng không muốn chen chúc trên sofa. Ai biết cái sofa này đã bao lâu rồi không giặt?"
Kết luận này khiến Lý Minh Phong không biết nói gì, anh ta luống cuống giải thích:
"Làm thế này thì mới..."
Chu Vũ vung tay lớn tiếng:
"Nghe lời Nina… à không, Mục Anh đi. Nhỡ cô ấy bị bệnh thì làm sao?"
Lý Minh Phong vẫn không cam tâm:
"Ở riêng sẽ rất nguy hiểm, lý lẽ đơn giản vậy anh không hiểu sao?"
"Anh là đội trưởng hay tôi là đội trưởng? Sao lại lắm lời thế? Nếu có quái vật thì lão đây là người đầu tiên đánh đuổi nó, được chưa?"
Chu Vũ tức giận, đôi mắt đỏ ngầu, như một con sư tử đực bị chọc giận, không cho phép ai chỉ trỏ.
Thật thú vị. Trác Úc chống cằm quan sát những "đồng đội" này, đúng là đang phát triển theo hướng như trong mấy bộ phim kinh dị ngu ngốc. Thực ra, anh có thể nhìn ra Mục Anh là một người phụ nữ cẩn thận, nhưng dường như tinh thần không vững vàng, vì thế mới bị ảnh hưởng bởi nhân vật của mình đến mức này.
Chu Vũ cũng vậy. Lý trí mà nói, anh ta chắc chắn hiểu rằng trong phim kinh dị không bao giờ được tách ra, nhưng nhân vật của anh ta lại quá si mê Nina, tình nguyện trở thành kẻ bị "tình yêu làm mờ lý trí".
Nhân vật rốt cuộc là một dạng tồn tại như thế nào, và làm sao để điều khiển được diễn viên? Chẳng lẽ thông qua hệ thần kinh? Trác Úc không mấy quan tâm đến những sóng ngầm giữa bọn họ, nhưng lại vô cùng tò mò về bản thân các nhân vật.
Biết đâu nguyên nhân khiến tính cách của họ thay đổi không phải lỗi của nhân vật, mà là bị một loại sức mạnh siêu nhiên nào đó thao túng?
Nếu như vậy, tại sao bản thân anh lại không bị ảnh hưởng?
Hoặc có lẽ… anh đã chịu ảnh hưởng rất sâu mà bản thân lại hoàn toàn không hay biết?
Trác Úc nghĩ rất nhiều, sau đó lặng lẽ ăn nốt miếng thịt hộp cuối cùng.
Sau cuộc tranh cãi, không ai có thể thắng được Chu Vũ. Cuối cùng, mọi người chỉ đành để Mục Anh và Chu Vũ ngủ riêng, còn Lý Minh Phong chọn ngủ cùng Phương Hạo để cảm thấy an toàn hơn một chút.
Không ai quan tâm Trác Úc sẽ ở đâu, anh lại một lần nữa trở thành kẻ đơn độc.
Anh thở dài, bất đắc dĩ chọn một phòng khách trên tầng một để ở.
Không thể trách họ thích ngủ trên giường, thực ra ngay từ khi bước vào khu vực hồ Hoàng Kim, anh cũng cảm nhận được sự mệt mỏi nặng nề. Giống như cảm giác kiệt sức sau một chuyến đi dài, anh rất cần ngủ một giấc bên hồ để hồi phục lại.
Anh phủi sạch bụi trên giường rồi nằm yên lặng xuống, vẫn mặc nguyên quần áo.
Căn nhà nhỏ yên ắng đến mức kỳ lạ, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh ồn ào của những khán giả đang bàn luận sôi nổi.
[Tôi xem rồi, he he không spoil đâu, nhưng mà muốn hủy diệt ai, trước tiên phải khiến họ phát điên đã!]
[Nhanh lên, thời gian cá cược sắp kết thúc rồi, mọi người đặt cược vào ai thế?]
[Chắc chắn là Chu Vũ, anh ta là tay chơi kỳ cựu mà, lại còn có khả năng hồi phục nhanh! Kiểu gì cũng sống sót đến cuối!]
[Tôi chọn Mục Anh. Cô ấy nhạy bén, lại còn được thiết lập là bạn gái của Chu Vũ, có khi Chu Vũ sẽ hy sinh vì cô ấy cũng nên!]
[Chu Vũ tâm lý cũng vững, chắc không bị ảnh hưởng nhiều đâu. Tôi đặt 500 điểm lửa!]
Khán giả có thể xem thông tin nhân vật được các diễn viên tự nguyện chia sẻ, nhưng những thông tin khác đều được giữ bí mật. Vì thế, mọi suy đoán của khán giả chỉ dựa vào dữ liệu hiện tại. Hầu hết mọi người đặt cược vào Chu Vũ, nhưng cũng có vài ngoại lệ.
[Mấy người toàn là đại gia, khóc ròng. Tôi thấy tỷ lệ cược của Trác Úc cao nhất, thôi thì đặt thử 10 điểm lửa xem sao.]
[+1.]
[Người bên trên ơi, sao lại nghĩ quẩn thế? 10 điểm lửa cũng là điểm mà, đặt vào một kẻ tàn phế thì chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ à?]
[Đừng cãi nhau nữa, nguy hiểm đêm đầu tiên sắp tới rồi!]
Dù tranh luận ra sao, thời gian cá cược cũng chỉ mở trong thời gian ngắn. Rất nhanh, sự chú ý của khán giả lại quay về bộ phim.
Dòng thời gian của phim được điều chỉnh để khán giả theo dõi, khác với trải nghiệm thực tế tại hiện trường, hay nói cách khác là thế giới nhỏ của các diễn viên. Khán giả chỉ cảm nhận được vài giây trôi qua, nhưng trong căn nhà gỗ, đã là nửa tiếng.
Cọt kẹt, cọt kẹt...
Trác Úc bị đánh thức bởi một âm thanh kỳ quái. Anh luôn ngủ rất nông, nên nhanh chóng tỉnh dậy.
Âm thanh phát ra từ hành lang bên ngoài.
Cửa không có mắt mèo, nhưng do gỗ đã co lại vì mất nước, giữa tường và cánh cửa xuất hiện một khe hở lớn. Trác Úc lặng lẽ nằm xuống, từ từ nhích người lại gần khe hở, mất rất nhiều công sức mới nhìn được ra ngoài.
Qua khe hở, anh thấy sàn hành lang có một vệt ướt kéo dài đến căn phòng đối diện, nơi Mục Anh đang ngủ.
Tiếng lục lọi đồ đạc vang lên, ngay sau đó là âm thanh nghẹn ngào đầy sợ hãi của một người phụ nữ, dường như miệng cô ấy đã bị bịt lại. Vài giây sau, mọi âm thanh im bặt.
Chỉ còn khe hở dưới cánh cửa phòng đối diện, từ đó máu tươi pha lẫn thịt vụn ào ạt chảy ra.
Trong vài giây ngắn ngủi đó, Trác Úc chẳng kịp làm gì. Anh biết rõ, nếu đánh thức đồng đội dậy, việc đầu tiên họ làm không phải là đối phó với quái vật để cứu người, mà sẽ là bỏ chạy, và không quên vứt lại kẻ khập khiễng như anh.
Máu chảy ngày càng nhiều, sắp tràn sang phòng của Trác Úc thì căn phòng đối diện lại có động tĩnh.
Cánh cửa bật mở, một bóng đen khổng lồ xuất hiện ở phía đối diện. Dưới ánh trăng, Trác Úc nhìn thấy một người khổng lồ với làn da trắng bệch, sưng phồng.
Đôi mắt xanh như cá chết của nó cứng đờ chuyển động, bên trong có những con ký sinh trùng dài như sợi chỉ đang bơi lội. Thay vì giống xác chết bị chôn vùi trong đất, nó giống một sinh vật dưới nước với khí chất lạnh lẽo, ẩm ướt, như thể bị ngâm trong nước hồ đã lâu.
Nó nhìn chằm chằm vào vết máu trên sàn, rồi giống như một con chó hoang đói khát nhiều năm, lao xuống liếʍ sạch. Tiếng nhai "rộp rộp" vang lên, mỗi lần nó nhai, những mảnh vụn từ khoang bụng thối rữa lại rơi ra ngoài.
[Quái vật mới: Âm Thi.]
[Âm Thi: Người chết đuối tại hồ Hoàng Kim, bị thế lực tà ác bao trùm vùng đất này đánh thức, trở thành kẻ canh giữ hồ. Bất cứ con người nào dám xâm nhập vào vùng cấm đều trở thành mục tiêu của Âm Thi. Theo truyền thuyết, Âm Thi có khát khao mãnh liệt với máu tươi.]
Hệ thống thông báo vang lên lạnh lùng và máy móc, như thể đang nhắc nhở Trác Úc:
“Anh sắp tiêu rồi.”
Mùi tanh hôi nồng nặc và hơi nước bốc lên khiến người ta buồn nôn. Con quái vật dường như phát hiện điều gì đó, những ngón tay sưng phù như cây xúc xích khẽ run lên, vén mớ tóc rối bù và cố ngửi ngửi không khí.
Nó lập tức quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của con quái vật chạm vào Trác Úc.
Đôi mắt chết mờ đυ.c, lồi ra, chẳng có tiêu điểm, đối diện với đôi mắt hơi mở to đầy kinh hãi của Trác Úc.