Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Chương 41

Chương 41: Ký ức
sự

việc hỗn loạn hạ màn,

không

người nào quan tâm đến thắng thua “cuộc chiến song Trình”, nguyên

một

đám vui vẻ trò chuyện đến, khổ khổ sở sở về, sau lưng đem Trình gia mắng chửi từ chân lên đến trời.

trên

thực tế, nên khóc nhất ở đây phải là Trình gia,

đã

tính toán đâu ra đấy, nghĩ lần này có thể mượn danh Trình Diệu mà hãnh diện

một

phen, ai ngờ

một

mảng lôi kiếp

không

giải thích được tự nhiên kéo đến hủy sách Trình gia, chết

không

ít người, còn phải chịu lời mắng nhiếc của thiên hạ, quả

thật

không

có nơi kêu oan.

Nhưng chuyện lần này

không

có chút liên quan nào đến Lâu Nguyệt Đồng.

Nàng cùng Thanh Gia và đám người kia rời khỏi Trình gia, mới

đi

được

không

bao xa liền đột nhiên xuất

hiện

cảm giác

khôngthích hợp - - rất nhiều hình ảnh vụn vặt như thủy triều lộn xộn tuôn ra, tuy pháp lực vẫn

đang

bị phong ấn nhưng ký ức dường như

đang

dần dần thức tỉnh.

Nàng đứng tại chỗ, lòng bàn tay đưa lên che

đi

đôi mắt xinh đẹp

đang

dần nhuộm

một

tầng bóng ma huyết sắc. Đầu nàng đau nhức khiến hơi thở đột nhiên biến đổi, trở nên thô bạo kinh người.

“ … Nàng làm sao?” Phó Diễn Chi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp tiểu ma nữ, trong lòng có chút sợ hãi.

Hoa Hoa Hóa tiến lên trước muốn thể

hiện

chút quan tâm, trong phút chốc liền bị

một

lực ép cường đại đẩy xuống mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc còn chưa kịp thu hồi

đã

ho ra

một

búng máu.

Phó Diễn Chi vội vàng tới đỡ

hắn: " Hoa huynh, ngươi

không

sao chứ?"

Hoa Hoa Hóa đau khổ: “ Khụ khu, muốn đánh người có thể báo trước

một

chút hay

không, dù sao cũng phải cho ta thời gian chạy trốn chứ…”

Phó Diễn Chi

không

còn gì để

nói, vỗ vỗ vai

hắn

an ủi.

Trình Tử Xuyên đột nhiên nhớ đến cảnh Chiến Hoàng thần tướng chỉ

một

cái về phía nàng, lập tức tiến lên nhưng cũng suýt bị đánh văng ra,

một

lúc sau mới có thể chạm được vào tay nàng,

không

biết

nói

gì nên đành phải hỏi: “ Bị thương rồi?”

Lâu Nguyệt Đồng

không

cử động, cũng

không

mở miệng, nàng như

đang

sa vào

một

hoàn cảnh kỳ quái, trong mắt như cómột

màn sương mờ ảo.

Trình Tử Xuyên có chút lo lắng,

đang

muốn đánh ngất nàng

đã

thấy nàng ngẩng đầu lên, thần sắc mờ mịt,

không

biết

đangnhìn về nơi nào, nhìn người phương nào, lẩm bẩm kêu

một

tiếng: “ Sư… sư tôn…”

Bàn tay Trình Tử Xuyên khựng lại giữa

không

trung, tâm tình dưới lớp mặt nạ hoàn toàn thay đổi.

Lâu Nguyệt Đồng

không

phải

đang

gọi Thanh Gia, ánh mắt nàng như

đang

nhìn thấu hư

không, chứng kiến

một

chuyện gì đó.

trên

Thiên Ngoại Thiên, dạ minh châu phát sáng.

một

bóng trắng nhanh nhẹn lướt qua.

hắn

có thể ngồi dưới tán cây nhập định ngàn năm vạn năm,

không

kinh hãi cũng

khôngđộng đậy,

không

sóng

không

gió, nhưng

một

khi bước ra khỏi nơi đó,

hắn



một

người thủ hộ, cũng là

một

kẻ chuyên

đi

gϊếŧ chóc, người kính sợ

hắn

nhiều

không

đếm xuể, người muốn

hắn

chết cũng

không

hề ít.

Nàng từng hỏi

hắn

nhiều lần –

sự

tồn tại của ngươi chỉ để bảo vệ Thiên Bi, bảo vệ quy tắc sao? Ngươi lưu ta lại,

không

sợ có ngày

sẽ

bị hủy

trên

tay ta?

hắn

trả lời thế nào?

Nàng

không

nhớ quá

rõ, chỉ có ấn tượng sâu đậm nhất với

một

câu.

hắn

ngồi dưới tán cây ngẩng đầu lên nhìn nàng, khuôn mặt đẹp như tranh, ánh mắt ung dung như mây trời, thanh

âm

bình thản: “ Trời đất này

không

gì là vĩnh hằng, bị hủy

trêntay ngươi cũng là số mệnh.”

Sau đó,

hắn

thực

sự

đã

bị hủy

trên

tay nàng.

Lâu Nguyệt Đồng đột nhiên bật cười, cười đến mức khiến đám người Phó Diễn Chi rợn cả tóc gáy, hời hợt

nói: “ Căng thẳng cái gì, chỉ là ta đột nhiên nhớ ra, hình như ta có

một

vị sư phụ.”

Phó Diễn Chi: “ … Vậy

hắn

đâu?”

Lâu Nguyệt Đồng

nói: “ Bị ta gϊếŧ.”

Phó Diễn Chi và Hoa Hoa Hóa: “…”

Lâu Nguyệt Đồng thấy sắc mặt họ đại biến cũng

không

định giải thích, triệu hồi

một

đám mây bay

đi.

“ Gì vậy?” Phó Diễn Chi định đuổi theo liền bị Trình Tử Xuyên ngăn lại,

hắn

nói, “ Các ngươi

đi

trước, ta tìm nàng.”

Trình Tử Xuyên nhanh chóng đuổi theo Lâu Nguyệt Đồng, lưu lại hai người Phó Hoa hai mặt nhìn nhau.

Hồi lâu sau, Hoa Hoa Hóa bỗng nhảy ra

một

câu: “ Ta đột nhiên nhớ ra

một

chuyện…”

“ Chuyện gì?”

" Trong truyền thuyết,

không

phải Thánh tôn thu nhận

một

ma đầu làm đồ đệ, vì đồng quy vu tận với nàng nên mới lạc hạ sao?"

"..."

" Chẳng lẽ khi sư diệt tổ lúc đó là phong trào? Đầu năm nay người làm sư phụ

thật

bi thảm, ta quyết định về sau

sẽ

khôngthu nhận đồ đệ…"

Phó Diễn Chi còn

không

kịp châm chọc

hắn,

đã

nghe thấy

một

thanh

âm

say khướt cả giận: “ Tiểu tử thúi, ngươi

nói

ai muốn khi sư diệt tổ?”

một

lão nhân quần áo rách nát chẳng biết từ lúc nào xuất

hiện

trên

mảnh đất trống trải, tay cầm hồ lô rượu, thình lình hắt hơi

một

cái, lôi thôi hệt

một

tên ăn mày.

Hoa Hoa Hóa dụi dụi mắt, vui vẻ

nói: “ Sư phụ!”

Hoa nở hai đóa, mỗi đóa

một

cành.

Trình Tử Xuyên

không

tốn chút sức lực nào

đã

đuổi kịp Lâu Nguyệt Đồng, muốn kéo nàng

nói

chuyện lại bị nàng tránh

đi: “ Ngươi

đi

theo ta làm gì?”

Lâu Nguyệt Đồng cũng

không

phát

hiện

tâm trạng của mình có chút

không

thích hợp, nàng chỉ muốn tìm

một

nơi yên tĩnh để xử lý

thật

tốt đám ký ức đột nhiên xuất

hiện

này thôi,

không

muốn để ý đến bất kì ai, đối với "Thanh Gia" từ trước vẫn cảm thấy thuận mắt cũng

không

kiên nhẫn, khẩu khí

nói

chuyện đặc biệt lạnh lùng.

Trình Tử Xuyên im lặng

một

chút,

nói: “ Ngươi

đang

buồn.”



nói

lung tung cái gì? Con mắt nào của ngươi thấy ta buồn?” Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt như

đang

bị ai đó dẫm vào đuôi, hai tay công kích Trình Tử Xuyên, “ Ngươi cút

đi

cho ta!”

Tâm tình nàng

đang

bị đè nén, trong nháy mắt liền vỡ đê, hai mắt đỏ lên,

không



vì ức giận hay gì khác.

Trình Tử Xuyên sợ làm nàng bị thương nên thu Tru Tà Kiếm lại,

không

hề né tránh, mà lúc này, hai người

đang



trên

khôngtrung.

Linh lực va chạm, trắng đen



ràng như khói lửa.

Lâu Nguyệt Đồng

đang

đánh đột nhiên ngừng lại, đám mây dưới chân nàng tản ra, cả người cứ thế rơi xuống, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm bầu trời rộng lớn, trong mắt xẹt qua vài tia sáng nhưng cuối cùng chỉ còn lại

sự

mờ mịt.

Váy đen bay trong gió lộ ra thân hình mảnh mai đơn bạc, làm người ta dậy lên cảm giác

một

mỹ nhân lãnh diễm

đang

bị đưađi

hiến tế.

Nàng cho rằng mình

sẽ

rơi xuống đất, nhưng

không, nàng rơi vào vòng tay của

một

người.

Trình Tử Xuyên buông

một

tiếng thở dài.

Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn: “ Đầu óc ta rất loạn, muốn được thanh tỉnh

một

chút, ngươi đỡ ta làm gì?”

Trình Tử Xuyên đáp: “ Sợ ngươi tự tử.”

Ánh mắt Lâu Nguyệt Đồng lấp lánh ánh lệ, hừ lạnh: “ Ta giống loại người như thế?”

“ Ừ,

không

giống.” Trình Tử Xuyên thuận thế kéo nàng ngồi xuống, đưa tay chỉnh lại mái tóc dài của nàng,

một

thân trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại thần kỳ mang lại cho nàng cảm giác ấm áp, “ Có chuyện gì, có thể

nói

với ta.”

Lâu Nguyệt Đồng trầm mặc

một

hồi lâu mới nhìn

hắn, cười nhạo

nói: “ Ta

không

muốn

nói

chuyện trời đất với

một

người đeo mặt nạ…” Dừng

một

chút, nàng mệt mỏi

nói, “ Ngươi vẫn nên

đi

đi

thôi, nếu

không

lát nữa

không

chừng ta

sẽ

giận chó đánh mèo với ngươi.”

Tính tình nàng

một

khi

đã

bộc phát

sẽ

không

quan tâm đến ai, điểm này nàng rất



ràng.

Trình Tử Xuyên yên lặng gỡ mặt nạ xuống, lẳng lặng nhìn nàng - - Bây giờ có thể

nói

rồi.

Lâu Nguyệt Đồng giật mình,

không

hiểu tại sao lại nhớ đến

một

câu

nói

của Trình Tử Xuyên – “ Nếu ngày nào đó ngươi cần giúp đỡ, ta cũng nguyện xông vào địa ngục U Minh, suối vàng ngàn trượng để giúp ngươi.”

Thanh Gia và

hắn

biểu đạt

sự

quan tâm theo cách khác nhau nhưng đều khiến nàng an tâm như vậy, làm nàng có cảm giác trùng hợp khác thường.

“ Ta muốn hỏi ngươi

một

vấn đề.” Lâu Nguyệt Đồng rũ mắt, thản nhiên

nói, “ Nếu ngươi có

một

kẻ địch

không

đội trời chung,không

phải ngươi chết cũng là

hắn

vong, vậy vì sao ngươi thà rằng mình chết, cũng phải để

hắn

sống?”