Chương 42: Dương mưu
Khi Lâu Nguyệt Đồng hỏi câu này cũngkhông
mang theo tâm trạng gì đặc biệt, cơ hồ luôn giữ thái độ lạnh lùng như chuyện này
không
có chút quan hệ gì với nàng. Nhưng đương nhiên, nếu chuyện này
thật
sự
không
có quan hệ gì với nàng, nàng cũng
không
cần hỏi.
Trình Tử Xuyên giật mình, khẽ nhướn mày, dung quang như tuyết, thanh
âm
yên tĩnh mà thuần túy: “ Vì
yêu?”
Lâu Nguyệt Đồng bật cười, cười đến mức cả người
không
ngừng run rẩy: “
không
ngờ ngươi có thể
nói
đùa
một
cách nghiêm túc như vậy, vì
yêu? Chỉ người phàm mới coi loại tình cảm nhàm chán này vĩ đại như thiên địa,
trên
thực tế, ngàn năm trôi qua, tình cảm sao có thể duy trì?”
Trình Tử Xuyên suy nghĩ
một
chút, hỏi nàng: “ Ngươi
đã
từng
yêu
chưa?”
“ Ngươi
yêu
rồi?” Lâu Nguyệt Đồng hỏi ngược lại.
Trình Tử Xuyên lắc đầu, chậm rãi
nói: “ Vì thế ta
không
thể đánh giá lời
nói
của ngươi.”
“ Ngươi rất cẩn thận.” Lâu Nguyệt Đồng
nói, “ Ta và ngươi hoàn toàn tương phản. Từ lâu ta
đã
thích làm gì liền làm nấy, muốn cái gì có cái đó, chọc vào
không
ít tai họa. Có lẽ ông trời thấy ta quá chướng mắt nên mới tìm
một
người đến quản giáo ta, nhưng
hắn
không
hiểu, ta
không
thể thay đổi…”
Dừng
một
chút, nàng bực bội nhắm mắt lại: “
không
biết chuyện gì
đã
xảy ra, đột nhiên ta nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, ta nghĩ rằng ta
đã
chết, nhưng hóa ra ta vẫn còn sống.”
Vì thế, nàng mới mờ mịt như vậy.
Cuối cùng nàng cũng nhớ lại quang cảnh vạn năm
không
đổi
trên
Thiên Ngoại Thiên, nhớ tới người luôn lạnh như băng kia, nhớ tới khi Thiên Bi nứt toác, nhớ tới cảnh tượng trước khi
hắn
hồn phi phách tán… Đôi mắt luôn
không
chút rung động đó lần đầu tiên lộ ra tâm tình phức tạp,
một
mực nhìn chằm chằm nàng cho đến khi nàng rơi vào giấc ngủ.
Cảm giác trước khi chết thế nào? Lâu Nguyệt Đồng
không
cam lòng, đột nhiên dâng lên cảm giác muốn được giải thoát, nàngđã
mệt mỏi đến cực điểm,
không
có ý định tỉnh lại.
Trình Tử Xuyên nhìn nàng, bỗng nhiên
nói: “ Mặc kệ có nhớ ra chuyện gì, ngươi vẫn là ngươi.”
nói
rất đúng.
Nàng khi
không
nhớ
rõ
chuyện quá khứ còn có thể thuyết phục bản thân thích làm gì
thì
làm như trước, nhưng khi
đã
nhớ lại rồi lại
không
thể ngừng việc bản thân
đang
làm, cho dù phía trước là vực sâu vạn trượng… Nàng
đã
sớm
không
thể quay đầu, cũng
không
muốn quay đầu.
Nụ cười
trên
khuôn mặt tiểu ma nữ vẫn lớn lối ngạo mạn, nhưng lại mang thêm
một
chút tang thương của hồi ức.
Trình Tử Xuyên vừa định đưa tay xoa đầu nàng, ngọc giản
trên
người bỗng sáng lên - - chỉ có chưởng môn mới có thể liên lạc với
hắn, nhưng chưởng môn bình thường
sẽ
không
quấy rầy
hắn
trừ khi có chuyện lớn xảy ra, khi
hắn
không
có cách nào tự quyết định.
Chuyện trọng đại… Trình Tử Xuyên lập tức nhớ đến Chiến Hoàng Thần quân!
“ Có chuyện
thì
đi
trước
đi.” Lâu Nguyệt Đồng khoát tay.
“ Ừ.” Trình Tử Xuyên
không
phải người
không
biết suy nghĩ, thấy nàng
không
còn đáng ngại nữa liền gật đầu cáo từ, Tru Tà Kiếm xuất
hiện
trên
tay,
một
thân đạo phục trắng vội vàng bay
đi.
"Thanh Gia" vừa
đi, Lâu Nguyệt Đồng liền thay đổi sắc mặt.
" A Nguyên. " Giọng
nói
của nàng lành lạnh, " Ngươi cút ra đây cho ta!"
Kim ấn xuất
hiện
trước mặt nàng,
một
thanh
âm
bi bô truyền ra: “ Tính tình ngươi càng ngày càng xấu.”
Lâu Nguyệt Đồng lạnh lùng
nói: " Chuyện gì
đã
xảy ra?"
“ Ngươi
đang
hỏi ta chuyện vì sao có thể khôi phục ký ức, hay
đang
hỏi chuyện trước kia?” A Nguyên
nói, “ Chuyện thứ nhất ta có thể trả lời ngươi, ta vừa cảm nhận được hơi thở của Chiến Hoàng Thần quân.”
Ánh mắt Lâu Nguyệt Đồng chợt lóe: “ Là
hắn?!”
“ Giấu diếm thiên cơ
không
dễ dàng,
hắn
lại
không
tiếc mình lao lực.” Nhắc tới vị chiến thần kia, giọng điệu A Nguyên tràn đầy
sự
châm chọc và khinh thường, “ Các ngươi cũng là người quen cũ đấy!
hắn
đại khái muốn giải trừ phong ấn của ngươi, nhưng chỉ có thể làm ngươi hồi phục ký ức.”
Lâu Nguyệt Đồng híp mắt, nhớ tới Trình Diệu lúc đó có chút kỳ lạ, bật thốt lên: “ Gửi thể!”
Kim ấn lúc lên lúc xuống như
đang
gật đầu, Lâu Nguyệt Đồng lạnh mặt hỏi: “
đang
yên
đang
lành, Chiến Hoàng Thần quân tại sao lại xuất
hiện
ở nhân gian? Ta
không
tin
hắn
chạy xuống đây chơi, A Nguyên, ngươi chắc chắn
không
lừa ta chuyện gì chứ?”
A Nguyên cũng lạnh lùng
nói: “ Ta cần gì phải lừa ngươi? Ta biết ngươi hoài nghi gì, cũng
đã
nói
nhiều lần, Trình Tử Xuyênkhông
phải chủ nhân của ta.
hắn
là người ứng kiếp,
không
bình thường như thường nhân, nếu
hắn
là chủ nhân của ta, ta còn cần
đi
cùng hung thủ là ngươi sao?”
Lâu Nguyệt Đồng giật giật khóe miệng, nàng
đi
vài bước, nhìn lên bầu trời: “ Ta
không
biết có chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng chủ nhân ngươi… xác thực
không
hoàn toàn biến mất.”
“ Ta vẫn luôn tin tưởng điều này.” Nhắc đến chuyện này, giọng
nói
A Nguyên kiên định trước sau như
một.
Lâu Nguyệt Đồng duỗi tay gõ gõ kim ấn, dung mạo ngây thơ có chút
không
phù hợp, thong thả
nói: “ Nhưng dù
hắn
có trở về, cũng
không
phải Thánh tôn khi xưa.”
A Nguyên chấp nhất: “ Chủ nhân chính là chủ nhân, mặc kệ chuyện gì, ta vẫn luôn
một
lòng.”
Lâu Nguyệt Đồng nhìn nó hồi lâu: " Ngươi đừng
đi
theo ta nữa."
" Vì sao?"
Lâu Nguyệt Đồng lạnh lùng
nói: “ Ta tìm được
hắn
nhất định
sẽ
gϊếŧ
hắn, mà ngươi
sẽ
gây trở ngại cho ta.”
“ Ngươi!” A Nguyên
không
nghĩ nàng
sẽ
nói
những lời này, giận
không
kiềm chế được, nếu có tay
đã
chỉ thẳng vào mặt nàng rồi, “ Vì sao ngươi lại
không
tim
không
phổi như vậy? Khi đó ngươi tạo sát nghiệt ngập trời, Thiên Đạo
không
tha, là chủ nhânđã
thu ngươi làm đồ đệ, vì ngươi mà lưng đeo nghiệt quả, đổi lại cho ngươi
sự
thanh tịnh bình an!
trên
tầng trời đó, ngươinói
một
câu thích, người vì ngươi mà phá bao nhiêu quy tắc? Cuối cùng ngươi lấy oán trả ơn, phá hủy Thiên Bi, hại
hắn
hồn phi phách tán, người
đã
mắng ngươi câu nào chưa? Người
không
hề, thậm chí phong ấn ngươi cũng là để ngươi
không
bị Thiên Đạo đuổi cùng gϊếŧ tận!”
Mắng xong, A Nguyên nghẹn ngào: “ Ngươi là nữ ma đầu vong ân bội nghĩa! Ta ghê tởm ngươi!”
Lâu Nguyệt Đồng nắm chặt tay, cố nhịn phất áo rời
đi: “ Ngươi vẫn là cút
đi!”
“ Thiên đạo xa, nhân đạo khó, ma đạo mặc dù dễ, nhưng lại khiến ngươi muôn đời muôn kiếp
không
thể quay đầu…”
Lâu Nguyệt Đồng sững người, bước chân khựng lại.
A Nguyên buồn bã
nói
sau lưng nàng: “ Còn nhớ sao? Đó là câu đầu tiên người
nói
với ngươi khi ngươi lên tầng trời thứ chín. Nguyệt ma quân, Lâu Nguyệt Đồng, tình nghĩa sư đồ ngàn năm thực
sự
không
để lại chút gì trong lòng ngươi sao? Vậy ảo giác ngươi chứng kiến trong Cổ Linh Mộ là cái gì? Vì sao ngươi luôn
không
chịu thừa nhận, ngươi cũng có tình cảm với người?”
Lâu Nguyệt Đồng: “ Có tình cảm
thì
sao? Đạo bất đồng,
không
cùng chí hướng!”
Hay cho
một
câu “
không
cùng chí hướng”!
A Nguyên: “ Vậy ngươi và Chiến Hoàng Thần quân có cùng chí hướng sao? Đừng
nói
với ta ngươi
không
hiểu,
hắn
cố gắng giải trừ phong ấn cho người chính là để ngươi
đi
tìm Thánh tôn chuyển thế,
hắn
muốn mượn tay ngươi gϊếŧ người… Lục giới tuy lớn, nhưng người duy nhất trong thiên địa có thể gϊếŧ được Thánh tôn, cho đến giờ cũng chỉ có mình Lâu Nguyệt Đồng ngươi mà thôi!”