Theo cô biết Thượng Nghi Nghiên chỉ là nhân viên làm ở một công ty con của BG, là một diễn viên múa cũng có chút năng lực, lương cao, tới đổ thạch cũng là bởi vì có chút tiền, nhưng Bạch Nhược Doanh không tin Thượng Nghi Nghiên có thể đấu lại tiểu thư nhà giàu là cô!
Lãnh Ly Triết nhìn Thượng Nghi Nghiên bị Bạch Nhược Doanh nói đến á khẩu không trả lời được, mắt đều phát lạnh.
Thật ra ân oán của Thượng Nghi Nghiên và Bạch Nhược Doanh bắt nguồn từ em gái của Bạch Nhược Doanh.
Cả hai cô gái không ai sai cả, nhưng bởi vì em gái Bạch Nhược Doanh đẩy Thượng Nghi Nghiên khi đang mang thai ra chắn tang thi, mặc dù may mắn tránh thoát nhưng Thượng Nghi Nghiên đã mất đi đứa con, từ đó dẫn đến suy sụp tinh thần, bắt đầu báo thù em gái Bạch Nhược Doanh.
Bạch Nhược Doanh không biết chuyện này, cho rằng Thượng Nghi Nghiên sai, liều mạng bảo vệ em gái, nhưng thực chất chuyện ân oán đều bắt nguồn từ đứa em gái kia, cuối cùng Bạch Nhược Doanh chết oan uổng, sau đó cô trùng sinh.
Truyện được viết qua sau khi Bạch Nhược Doanh trùng sinh phát hiện đứa em gái bấy lâu nay mình bảo vệ muốn gϊếŧ cô, dù là hiểu lầm được hóa giải nhưng khi đó Thượng Nghi Nghiên mang thai đã chết rồi, sau đó mới có một màn boss phản diện Lãnh Ly Triết liều mạng đối đầu với nam nữ chính.
Vốn khi đó mất đi đứa con, bình thường sẽ chỉ khiến một người dễ mềm lòng như Thượng Nghi Nghiên hận đứa em gái kia, không đến nỗi muốn mạng của cô ta, nhưng thân thể cô không tốt, khó khăn lắm mới có thể mang thai, việc em gái Bạch Nhược Doanh đẩy cô ra làm lá chắn tang thi đã cướp mất năng lực làm mẹ của cô, mới khiến cô muốn mạng của cô ta.
Bạch Nhược Doanh nơi nơi muốn ngáng chân Thượng Nghi Nghiên cũng chính vì lý do này.
"Này này, cô bé kia quá đáng đấy, boss, không xen vào thật sao?" Thanh niên ngồi thẳng dậy, mắt sắc như dao, âm trầm nhìn chằm chằm Bạch Nhược Doanh.
Lãnh Ly Triết đứng dậy, Thượng Nghi Nghiên chỉ là một cô nhi, làm sao có thể so với tiểu thư giới thượng lưu?
Thượng Nghi Nghiên cắn môi, cô không so được với các tiểu thư nhà giàu, nhưng cô lại không bỏ được viên đá này, có thứ gì đó đang kêu gào cô hãy lấy nó đi, nhất định phải lấy được nó.
Chẳng lẽ phải từ bỏ?
"Cô gái, cô không có tiền thì đừng đến những chỗ đổ thạch như thế này chứ, mất mặt lắm đấy."
Một người đàn ông nhuộm tóc vàng hoe từ trong đám người đi ra, anh ta ngậm điếu thuốc, bộ dáng cà lơ phất phơ, bất quá ánh mắt lại vô cùng sắc bén, trên người tản mát ra khí thế bức người, Thượng Nghi Nghiên chưa từng tiếp xúc nhiều với những người như vậy liền có chút hoảng sợ, yếu ớt lùi về phía sau.
Ý của người đàn ông chính là chê Thượng Nghi Nghiên không có tiền, đến đổ thạch chỉ làm mất mặt mà thôi.
Mà xung quanh thấy người đàn ông tóc vàng ra mặt cho Bạch Nhược Doanh liền hút khí liên tục, tiếng xì xầm to nhỏ vang lên bên tai.
Đây chẳng phải tổng tài của Thiên Trác, Tống Tự sao?
Chính là quý nhân của nữ chính, nam phụ si tình Tống Tự, giúp ích cho nữ chính không ít lần.
Thượng Nghi Nghiên biết người đàn ông trước mắt không phú thì quý, là tổng tài gia tài bạc triệu, biết hôm nay mình không lấy được viên đá, đành chấp nhận từ bỏ.
Thượng Nghi Nghiên ủ rũ, trong ánh mắt toát lên vẻ không cam lòng: "Tôi xác thực không có nhiều tiền như Tống tổng, vậy..."
"Vậy viên đá này tôi thay cô ấy ra giá."
Lời Thượng Nghi Nghiên chưa dứt đã bị một giọng nam trầm ổn khác thay thế, vòng eo nhỏ nhắn bị một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy, hương thơm bạc hà đập vào mũi, cô ngơ ngẩn, theo bản năng gọi một tiếng: "Ly Triết?"
"Là anh, để em chịu ủy khuất rồi." Lãnh Ly Triết ôn nhu cười, người đàn ông không biết từ nơi nào xuất hiện làm những người xung quanh được một phen bất ngờ.
Lãnh Ly Triết xuất hiện làm xung quanh như tĩnh lặng đến cây kim rơi cũng nghe được.
Ở đây người không phú cũng quý, đều là người có tiền, đương nhiên là quen mặt với vị chủ tịch BG trẻ tuổi Lãnh Ly Triết, thấy anh xuất hiện ở đây liền không nhịn được mà kinh hô.
Có mấy cô gái trẻ đều đỏ mặt ngại ngùng.
"Chị dâu, lâu ngày mới gặp." Thanh niên từ sau người Lãnh Ly Triết thò đầu ra, nhe răng cười.
"A, chào em, Fanka, em về nước khi nào thế?" Thượng Nghi Nghiên cười hỏi.
"Mới về thôi, lão đại gọi em về gấp đó." Fanka nhe hàm răng trắng sáng, cười đến thiên chân vô tà, Thượng Nghi Nghiên xem cậu nhóc như em trai mà đối đãi, đương nhiên đối với cậu đều ôn nhu đến cực điểm.
"Em thấy có vài kẻ dựa vào chút tiền mà cậy lên mặt ấy nhỉ, Bạch tiểu thư xem ra dạo gần đây dư dả quá ha?"