Cách đó không xa, một cô gái khuôn mặt vô cùng xinh đẹp khác đang tiến về phía cô, một thân váy đen, mái tóc cột lên, vừa năng động vừa mạnh mẽ, cô gái mặt mày sắc bén, đôi mắt như muốn nhìn thấu tâm hồn, là điển hình của một nữ cường nhân mạnh mẽ xinh đẹp.
Hai cô gái một thanh thuần hoạt bát, một sắc bén mạnh mẽ, giá trị nhan sắc nghịch thiên đứng cùng một chỗ lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của người xung quanh.
Mà trên căn phòng lầu hai, người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ cùng một thanh niên trẻ đẹp nhìn qua thuần lương vô hại đang nghịch nghịch một khẩu súng ngắn ngồi đối diện nhau, thanh niên nằm vắt vẻo trên ghế thấy tầm mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm về một phương hướng liền không nhịn được ngửa đầu nhìn, vẻ mặt bất ngờ trợn tròn:
"Ôi ôi, đó không phải chị dâu sao, sếp này, giữa thanh thiên bạch nhật cư nhiên có nữ nhân khác dám cướp đồ của chị dâu cơ đấy, cần em đi xử cô ta không?"
Thanh niên đưa súng lên chĩa về phía cô gái, trong mắt toát ra vẻ cuồng nhiệt như muốn gϊếŧ người, thần tình cũng kích động hẳn lên.
Lãnh Ly Triết có chút bất ngờ khi nữ phụ phản diện cùng nữ chính lại gặp nhau ở đây, hai người này vốn dĩ phải gặp nhau trong một tình huống khác mới đúng, nhưng ngẫm lại, có lẽ anh đã nhớ nhầm, bởi vì tràng diện này trong cốt truyện gốc anh không chứng kiến, chỉ là biết qua lời kể, hôm nay anh có mặt ở đây, chủ yếu vì muốn đi trước một bước, giành được một thứ.
Chỉ là không ngờ sẽ gặp phải một màn này.
Anh liếc qua thanh niên bên cạnh, cười nói:
"Tạm thời không cần..." Cậu cũng chẳng gϊếŧ được cô ta.
Câu sau Lãnh Ly Triết đem nuốt ngược vào, không nói ra.
Dù sao cũng là nữ chính hàng thật giá thật, muốn gϊếŧ... không dễ như thế đâu.
Định luật của nam nữ chính không phải là gặp dữ hóa lành sao?
Huống hồ, anh muốn xem thử nữ chính cùng nữ phụ phản diện ở chung một chỗ thì liệu quý nhân của cô ta có ra mặt hay không, mà cho dù ra mặt thì thế nào, Lãnh Ly Triết ánh mắt toát ra hàn quang lạnh thấu xương, ngón tay tinh tế khẽ vuốt nhẹ tay ghế, hôm nay đã định là nữ chính phải ăn thiệt thòi rồi.
Cô gái váy xanh mím môi, mày nhỏ hơi nhăn lại: "Cô gái này, viên đá này tôi đã chọn trước rồi, cô như vậy dường như không thỏa đáng lắm đi?"
Cô gái váy đen, cũng chính là nữ chính ôm tay trước ngực, hất cằm với nhân viên phục vụ: "Tôi trả gấp đôi, viên đá này thuộc về tôi!"
Nhân viên phục vụ có chút rối rắm: "Cái này..."
Anh ta như có như không liếc về phía cô gái váy xanh, có chút không biết nói làm sao.
Cô gái váy xanh cũng không yếu thế, cười dịu dàng nói: "Cô gái, thứ tự đến trước đến sau cô hẳn rõ ràng hẳn là không cần tôi phải nói rõ chứ?"
Bạch Nhược Doanh nhíu nhíu mày, cười lạnh một tiếng, bàn tay không tự chủ siết chặt, từ khi cô trọng sinh đến nay đã gặp qua phần lớn kẻ thù ở kiếp trước, đứa con gái nhìn như thanh thuần mềm mại trước mắt chính là một trong những kẻ thù mà cô muốn gϊếŧ nhất!
Dựa vào cái vẻ ngoài bạch liên hoa này mà quyến rũ được vương của mạt thế Lãnh Ly Triết, không những ăn ngon uống sướиɠ mà còn ra tay với đứa em gái bảo bối của cô, đem cô đưa đến tay tra nam tiện nữ kia, để bọn chúng hành hạ tới chết!
Dựa vào cái gì mà cô ta ôm được đùi vàng còn cô cố gắng lăn lộn trong mạt thế để tìm một đường sinh cơ thì bị bọn súc sinh như thế cắt đứt, bán thân thể để được sống tốt còn dám ở trước mặt cô hung hăng ngang ngược, thật sự là vô pháp vô thiên, một ả đàn bà bẩn thỉu ghê tởm mà thôi, trèo lên giường ngủ với đàn ông, bán rẻ đi tôn nghiêm còn làm như bản thân vô tội tốt đẹp lắm!
Cô hận, hận những kẻ đã đẩy mình vào đường cùng, không chịu mở chút lòng từ bi mà tha cho cô cùng em gái nhỏ tuổi!
Thật sự là đáng chết!
Hận ý trong mắt Bạch Nhược Doanh gần như muốn nổ tung trào ra ngoài, bất quá cô điều chỉnh tâm tình rất nhanh, ép xuống lửa giận, cô thong thả nói: "Nhưng cô vẫn chưa trả tiền mà đúng không?"
Thượng Nghi Nghiên nghiêng đầu, mày nhíu lại, trong giọng nói lộ vẻ khó xử: "Nhưng tôi đã chọn nó trước, cũng đã nói với nhân viên phục vụ rồi, cô muốn ngang nhiên cướp đồ như vậy sao?"
Bạch Nhược Doanh hận nhất vẻ mặt thanh thuần của Thượng Nghi Nghiên, cô cười lạnh lùng: "Cô gái, cô đến trước không có nghĩa nó là đá của cô, trừ phi cô trả giá cao hơn tôi, cô có thể lấy nó đi."
Thù hận, đến mạt thế còn không bằng tính toát một lượt.
Bây giờ là xã hội pháp trị, cô sẽ không gϊếŧ người.