Anh liếc nhẹ lên bàn, nơi đặt một chiếc radio hình ô tô nhỏ.
Người giấy nhỏ đang đứng trên vai Thẩm Khác cũng nghiêng đầu nhìn về phía chiếc radio.
So với con chó điện tử khó nhằn lần trước, việc sửa một chiếc radio như thế này đơn giản hơn nhiều.
Thẩm Khác ước chừng chỉ cần chưa tới một giờ là xong.
Anh đóng cửa lại, để nó trở về trạng thái khép hờ.
Dư Cố vẫn cúi đầu chơi trò chơi, dư quang nhận thấy Thẩm Khác đang tiến tới chiếc radio cần sửa.
“Chết tiệt.”
Nhân vật trong trò chơi của Dư Cố hết thể lực, từ trên cao rơi xuống vực thẳm đen kịt.
Dư Cố trơ mắt nhìn nhân vật của mình bị thất bại, lại phải leo lên để làm lại nhiệm vụ nhỏ này.
Anh ta đã chết đi sống lại không dưới mười lần ở nhiệm vụ này.
“Đừng làm thế! Ở chỗ hổng bên trái có một hòn đá nhỏ. Dùng xẻng nhỏ trong ba lô đào lên, đập vỡ ra sẽ được một hạt giống cỏ. Nhiệm vụ sau sẽ cần đấy.”
Dư Cố, đang chìm đắm trong trò chơi, nghe được lời khuyên đầy đáng tin tưởng, không suy nghĩ nhiều mà làm theo ngay lập tức.
[Hạt giống cỏ +1]ư
[Ồ? Đây hình như là một loại hạt giống cỏ đặc biệt. Nếu tưới thêm nước, không biết sẽ xảy ra chuyện gì…]
“Yes!”
Nhiệm vụ có tiến triển, Dư Cố vui mừng ra mặt. “Cảm ơn anh bạn nhé.”
Anh ta ngẩng đầu, nghĩ rằng người vừa gợi ý chiến lược chơi cho mình chắc hẳn là một khách hàng nào đó đến tiệm sửa chữa.
Nhưng khi nhìn quanh, ngoài Thẩm Khác đang bận sửa chiếc radio, không còn ai khác.
“Anh có thấy ai vừa nói chuyện với tôi không?”
Dư Cố hỏi Thẩm Khác.
Vừa nãy, giọng nói nghe giống như của một cậu bé chưa vỡ giọng, âm điệu ngoan ngoãn và dịu dàng.
Khi Dư Cố vừa hỏi xong, anh ta cảm nhận được mái tóc mình hình như bị thứ gì đó kéo nhẹ.
Một mảnh giấy hình người nhỏ rơi xuống cánh tay anh ta, giơ đôi tay ngắn ngủn vẫy vẫy về phía anh.
“Chào anh nha.”
Người giấy nhỏ nói.
Dư Cố lại nghe thấy giọng nói vừa rồi, cảm thấy thú vị liền chọc thử vào người giấy nhỏ.
“Con vật cưng gì đáng yêu thế này, tôi chưa từng thấy bao giờ.”
“Là anh mang từ khu nhà giàu về à?”
Dư Cố quay sang hỏi Thẩm Khác.
Ánh mắt Thẩm Khác dừng lại trên người giấy nhỏ đang đứng trên cánh tay Dư Cố, không trả lời.
Thái độ đó khiến Dư Cố mặc định rằng Thẩm Khác ngầm thừa nhận.
Người giấy nhỏ trông chỉ như một mảnh giấy bình thường, vậy mà có thể nói chuyện và cử động được.