Sau Khi Biến Thành Người Giấy Nhỏ Tôi Theo Vai Ác Cố Chấp Về Nhà

Chương 22

Người giấy nhỏ nhanh chóng nhảy lên bắp chân của Thẩm Khác, nhưng lại trượt xuống từ ống quần.

Hắn vươn tay nhỏ bé trắng tinh, khẽ nắm chặt lấy mép vải của ống quần.

Chui vào khe gấp của ống quần, cái đầu tròn trịa bằng giấy của hắn lắc lư theo từng bước chân của Thẩm Khác, phảng phất như bị làn gió nhẹ cuốn bay.

Hiện tại hắn chỉ cần đi theo Thẩm Khác về nhà, đợi thời cơ bất ngờ để được nhận nuôi.

Đáng tiếc kế hoạch thất bại.

Người bất ngờ hành động trước lại chính là Thẩm Khác.

Úc Nhạc Âm nghĩ rằng mình đã rất cẩn thận, thế nhưng vẫn bị phát hiện.

Hắn biết rõ, trong kiếp trước, Thẩm Khác luôn là người cực kỳ nhạy bén.

Nhưng hắn không ngờ, đến cả một tờ giấy không phát ra tiếng động như mình cũng không thể qua mắt được.

Bước chân Thẩm Khác dừng lại.

Người giấy nhỏ bị nhấc lên giữa không trung.

Dù chỉ là thiếu niên Thẩm Khác, nhưng sự hiện diện của anh vẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ nỗi sợ hãi vô hạn trong lòng Úc Nhạc Âm.

Hắn lập tức giả chết, bất động.

Thẩm Khác nhìn chằm chằm vào người giấy nhỏ trong tay, cau mày không rõ thứ này từ đâu bay đến và dính vào người mình.

Bên cạnh có một cái mương nước bốc mùi hôi thối, Thẩm Khác cho rằng đây chỉ là một mảnh rác, định tiện tay ném nó xuống đó.

“Ô ô, trong đó bẩn lắm, tôi không muốn bị ném vào đâu...”

Người giấy nhỏ bị giữ lơ lửng giữa không trung, đôi tay trắng muốt, ngắn ngủn vùng vẫy, khóc lóc cầu xin.

Động tác của Thẩm Khác dừng lại.

Anh cho rằng tiếng nói vừa rồi chỉ là ảo giác.

Anh nhìn mảnh người giấy trong tay, sững sờ trong chốc lát.

Rất nhanh, ánh mắt anh trở nên sắc bén.

Gương mặt lộ ra vẻ lạnh lùng và đầy hung dữ.

"Anh là ai?"

Mảnh giấy này có lẽ không phải loại thú cưng điện tử thông thường.

Chẳng lẽ là người của phe bên kia phái tới để giám sát anh?

Người giấy nhỏ cố hết sức bò lên lòng bàn tay của Thẩm Khác, nhẹ nhàng vỗ về ngón tay của thiếu niên, dịu dàng nói:

"Tôi là tiểu thần tiên đến để giúp anh trở nên tốt đẹp hơn!"

-

Trước khi cha mất, Dư Cố từng là một người vô tư lự, mê đắm vào các trò chơi.

Ở khu D13, việc có thể sống sót đã là một điều may mắn.

Dư Cố ngày qua ngày chỉ ăn không ngồi rồi, cắm đầu vào trò chơi, để thời gian lặng lẽ trôi qua.

Trên màn hình trò chơi, nhân vật của anh ta đang nhảy nhót trên mái nhà.

Dư Cố cúi đầu chăm chú điều khiển nhân vật, không buồn ngẩng lên khi nghe thấy tiếng cửa mở.

“Vừa rồi có khách đến, muốn sửa thứ gì đó trên bàn. Lát nữa anh sửa đi.”

Người vừa đến là Thẩm Khác.