Cảnh vệ người máy nhìn nhau, bọn họ đều nghĩ rằng cái tên có giá trị phản kháng 1100 này – kẻ bị gán mác "phần tử khủng bố" – chắc chắn sẽ không kiềm chế được mà phản kháng.
-
"Ký chủ! Đừng có tiếp tục chìm đắm trong trò chơi nữa!”
“Tôi đã ở thế giới nhiệm vụ này rất nhiều ngày rồi, mà còn chưa thấy đối tượng nhiệm vụ đâu.”
“Nếu cứ tiếp tục thế này, tổng bộ sẽ tắt chức năng giải trí của tôi đấy!"
Úc Nhạc Âm đang điều khiển giao diện trò chơi của hệ thống giải trí, mắt không rời khỏi màn hình:
"Chờ chút, tôi sắp trồng được lúa mì rồi. Sau này có món chính, mấy quái vật nhỏ trong trò chơi của tôi sẽ được ăn no hơn."
Thời gian để lúa mì chín cần chờ thêm 30 giây nữa.
Vào những giây cuối cùng, giao diện trò chơi đột nhiên chuyển thành màu đen.
Hệ thống gào lên: "Tổng bộ đã tắt chức năng giải trí của tôi! Sau này tôi không thể trốn làm để xem phim hay đọc tiểu thuyết nữa!"
"Lưu trò chơi! Có lưu không?"
Úc Nhạc Âm lo lắng.
Hắn vất vả lắm mới có được hạt giống lúa mì, trồng nó cũng không dễ dàng.
Nếu không lưu lại bao nhiêu nỗ lực mấy ngày nay để thăng cấp, đánh quái vật đều sẽ uổng phí.
Hệ thống nghiêm túc nói: "Ký chủ, lúc này mọi người đều không có con đường giải trí. Anh thực sự phải làm nhiệm vụ rồi."
"Đừng lưu luyến mấy quái vật nhỏ trong trò chơi nữa."
Người giấy nhỏ cúi đầu, cái đầu tròn nhỏ rủ xuống.
Úc Nhạc Âm miễn cưỡng, có chút ấm ức: "Được rồi."
Hắn rất ghét nhiệm vụ này.
Bởi vì ai lại muốn đối diện với bóng đen ám ảnh trong lòng mình chứ?
Trong lòng Úc Nhạc Âm, Thẩm Khác chính là bóng đen ám ảnh của hắn.
-
Úc Nhạc Âm phải thừa nhận, cho dù hắn đã biến thành người giấy nhỏ, tự mình nhìn thấy Thẩm Khác khi còn là thiếu niên, đôi chân ngắn cũn kia của hắn vẫn không ngừng run rẩy.
Hắn luôn miệng xác nhận với hệ thống: "Nếu lát nữa Thẩm Khác vừa lên đây liền xé tôi ra, vậy tôi có chết không?"
Hệ thống trả lời rõ ràng:
Người giấy nhỏ chỉ là một vật dẫn.
Chỉ cần linh hồn của hắn còn ở thế giới này, dù vật dẫn bị phá hủy, linh hồn vẫn sẽ chuyển sang ký thác trên một người giấy nhỏ khác.
Thẩm Khác đang đi về phía cửa hàng sửa chữa Dư Cố.
Hiện tại Thẩm Khác có nơi ở ổn định.
Nếu may mắn được tiếp nhận, hắn cũng sẽ có một nơi ở ổn định, không cần tiếp tục trốn trong tán cây lớn.
Vẫn là nên đi theo.
Dù gì bây giờ Thẩm Khác cũng không nhận ra hắn, mà hắn hiện tại chỉ là một mảnh giấy, sợ gì chứ.
Úc Nhạc Âm nghĩ thầm.
Thân hình thiếu niên Thẩm Khác mảnh khảnh, tùy ý xắn tay áo lên để lộ một đoạn cánh tay.