Một nhân viên tạp vụ vỗ vai Kim Thiên.
“Đúng vậy, nhóc con, mới tới phải không? Giá trị sám hối không dễ mà tích lũy được đâu, cố gắng mà sống sót qua ngày.”
Kim Thiên nhận một bao bánh nén khô bị ném tới tay.
Anh ta lập tức nhếch miệng cười, ôm lấy vai nhân viên tạp vụ tốt bụng kia, nghiêng mặt nhìn anh ta rồi cười nói:
“Đi ăn cơm thôi, nghe anh nói tôi ngộ ra rồi. So với tôi, có người còn thảm hơn chắc chắn không phải ít. Tôi còn thấy có người giá trị sám hối âm 1000, không, âm 1100 nữa cơ.”
“Dù sao tôi chắc chắn sẽ ra ngoài sớm hơn anh ta. Người kia âm 1100, có lẽ phải đào quặng ở đây trăm năm cũng chưa chắc ra nổi.”
Ở khu D13 hiện tại, cách duy nhất để tích lũy giá trị sám hối là làm việc trong mỏ quặng.
Những người bị trục xuất đến đây đều không muốn ở lại nơi này lâu.
Kim Thiên nghĩ, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ gặp Thẩm Khác ở trong mỏ quặng.
Trừ phi Thẩm Khác tìm được con đường khác hoặc cách để ra ngoài.
Chắc không có cách nào khác để rời đi đâu nhỉ?
Kim Thiên vừa nghĩ vừa gặm bánh nén khô khó nuốt.
Thẩm Khác đi tới khu giao giới giữa khu D13 và khu D.
Đó là một bức tường vây lớn không thấy điểm cuối, cao tầm bảy tám mét.
Người thường nếu không sử dụng công cụ thì gần như không thể trèo lên được, huống hồ tường vây cao ngất này còn được canh gác liên tục bởi cảnh vệ người máy.
Trên tường vây còn được bảo vệ bởi một lớp lưới sắt, phía trên có những quả cầu ánh sáng màu tím đậm chạy qua lại, đủ để làm ngất người bị điện giật.
Dù nhìn thế nào thì đây cũng là con đường chết.
Ở khu giao giới này, mỗi ngày đều có những kẻ bị trục xuất cố gắng vượt ngục, nhưng chỉ trong vài giây, bọn họ đã bị cảnh vệ bắt lại.
Ai nấy đều không thoát được cảnh bị điện giật ngất xỉu, sau đó bị người máy kéo như gia súc và ném trả về khu D13.
Thẩm Khác đứng trên một đài cao, nhìn những kẻ bị trục xuất cùng ngày với anh đang nằm dưới đất sau khi bị điện giật.
Ánh mắt anh điềm nhiên quan sát, sau đó lướt qua năm chiếc người máy đang tuần tra dưới đài.
“Cảnh báo! Cảnh báo! Mời người không phận sự lập tức rời đi!”
Cảnh vệ phát hiện ra Thẩm Khác, lập tức đuổi anh đi.
Thẩm Khác một tay đút túi quần, từ từ bước xuống đài cao.
Tư thái của anh nhàn nhã như thể đang đi dạo giữa chốn trần gian.
Không cần ai đuổi thêm, anh cũng không hề giãy giụa mà rời đi một cách ung dung.