Sau Khi Biến Thành Người Giấy Nhỏ Tôi Theo Vai Ác Cố Chấp Về Nhà

Chương 17

Thẩm Khác không có chỗ ở, lại biết chút kỹ thuật sửa chữa, sống ở tiệm sửa chữa này là hợp lý.

Dù anh khó đoán và không dễ gần, nhưng vẫn rất phù hợp.

“Không đủ, sau này thù lao toàn bộ chia bảy phần cho tôi, ba phần cho anh.”

Thẩm Khác lại mở miệng đòi điều kiện.

Dư Cố cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Được.”

Dù sao anh ta cũng không có nhu cầu cao về vật chất trong cuộc sống.

Khi Thẩm Khác rời khỏi tiệm sửa chữa, anh thoáng nhìn thấy Dư Cố đang nằm trên ghế dựa, say mê chơi trò chơi điện tử, toàn tâm toàn ý tập trung vào màn hình.

Ngày hôm qua, người đàn ông trung niên ấy sẵn sàng dùng một tháng lương thực chỉ để sửa một con chó sủng vật Tái Bác.

Còn Dư Cố, để đảm bảo có đủ thời gian chơi trò chơi điện tử ổn định, cũng sẵn lòng từ bỏ không ít vật chất.

Có vẻ như trên mảnh đất mà ngay cả việc ăn no cũng khó khăn, nhu cầu về một thứ gì đó để tinh thần bám víu dường như đã trở thành điều không thể thỏa hiệp.

Thẩm Khác không thể hiểu được điều này.

Anh chỉ nghĩ đến việc tồn tại.

Tồn tại để rời khỏi nơi địa ngục này, bằng mọi giá, không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

“Cái đồng hồ máy móc này của anh bị hỏng à? Hỏng kiểu gì vậy?”

Kim Thiên sau khi bị đày đến đây chỉ mang theo một chiếc đồng hồ máy móc và một chiếc vali quần áo.

Tiền của anh ta đều nằm trong tài khoản điện tử, nhưng ở khu D13 nơi tài nguyên còn khan hiếm đến mức người ta phải gặm vỏ cây thì điều đó chẳng có ích gì.

Chiếc đồng hồ máy móc này còn có chức năng tự vệ, khi gặp nguy hiểm có thể phát ra dòng điện đủ để làm choáng đối thủ.

Kim Thiên tay chân vụng về, chẳng phân biệt nổi ngũ cốc, không có chút khả năng tự vệ nào.

Anh ta không thể thiếu chiếc đồng hồ này để bảo vệ bản thân.

“Mẹ kiếp, vừa đến đây ngày đầu tiên suýt nữa bị nổ chết, cái đồng hồ này cũng bị rơi hỏng luôn.”

Kim Thiên đưa chiếc đồng hồ quý giá của mình cho nhân viên tạp vụ.

Người đó cầm lên xem một lúc rồi nói: “Đồng hồ dù có quý cũng chỉ là máy móc. Ở đây từng có một tiệm sửa chữa, là của người dân bản xứ.”

“Ý anh không phải là cái tiệm nhỏ cũ kỹ ở trung tâm khu chứ?”

Kim Thiên lắc đầu.

“Cái tiệm đó không đáng tin. Họ trắng trợn muốn tống tiền những người mới đến giàu có như chúng ta.”

Nhân viên tạp vụ đáp: “Tôi biết chứ, tôi cũng từng bị tống tiền. Nhưng tôi đang nói là, chủ tiệm sửa chữa đó đã chết trong vụ bạo loạn mấy tháng trước. Giờ là con trai ông ta kế nghiệp, mà thằng nhóc ấy chẳng biết gì về sửa chữa.”