Sau Khi Biến Thành Người Giấy Nhỏ Tôi Theo Vai Ác Cố Chấp Về Nhà

Chương 16

Những chuyện như kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu xảy ra mỗi ngày ở khu D13.

Thẩm Khác nhìn xuống với ánh mắt lạnh lùng, nghiêng đầu tháo hai chiếc máy trợ thính xuống.

—— “Vô nghĩa.”

Người đàn ông trung niên sửa con chó sủng vật Tái Bác bị trục xuất đến khu D13 chưa đầy một năm nhưng đã có nguồn thu nhập lương thực ổn định.

Chú chó sủng vật Tái Bác của ông ta không cần ăn, còn nhu cầu ăn uống của ông ta rất đơn giản.

Theo thỏa thuận, ông ta đúng hạn giao cho Dư Cố, chủ tiệm sửa chữa một tháng lương thực.

Ở khu D13, lương thực thực sự rất khan hiếm.

Một tháng lương thực có thể đáp ứng nhu cầu ba bữa một ngày cho một người trưởng thành trong suốt một tháng.

Phần lớn là bánh nén khô có hạn sử dụng dài, thịt khô cứng, quả khô hoặc rau khô.

Dư Cố kiểm tra thù lao khách hàng giao, bất ngờ phát hiện hai ống dịch dinh dưỡng.

Mỗi ống dịch dinh dưỡng 200ml có thể cung cấp năng lượng cơ bản cho một người đàn ông trưởng thành trong ba ngày — miễn là không vận động mạnh, trong ba ngày này, người ta có thể hoạt động bình thường mà không cảm thấy đói.

Ở nơi ăn uống khó khăn như khu D13, có được dịch dinh dưỡng với hiệu quả như vậy là món đồ quý giá, một bữa đủ thay thế ba, bốn bữa ăn thường.

Dư Cố cầm hai ống dịch dinh dưỡng, trong lòng lưỡng lự không biết có nên chia bớt một ống.

Ánh mắt anh ta lướt qua Thẩm Khác, người đang đứng nhìn về phía tay anh ta.

“Thôi được rồi, đều cho anh. Nhìn anh mặt mày trắng bệch, cả ngày như sắp chết đến nơi ấy.”

Dư Cố nói.

Thẩm Khác là một người kỳ lạ.

Hai tai gần như điếc, sắc mặt ốm yếu xanh xao, nhưng lại có thể tay không bẻ gãy một cái cờ lê bằng thép.

Không chừng anh là người bị biến đổi gì đó.

Thẩm Khác không có biểu cảm gì, tự nhiên nhận lấy hai ống dịch dinh dưỡng.

Dư Cố nói: “Tiền thuê nhà tôi cũng không thu của anh. Tôi muốn thương lượng chút, sau này ở đây làm việc cho tôi, được không?”

Nhà Dư Cố từ đời này sang đời khác đều làm nghề sửa chữa máy móc.

Dù tiệm nhỏ và xuống cấp, tổ tiên của anh ta cũng dựa vào nghề này để sống no đủ ở khu D13.

Nhưng đến đời Dư Cố, công việc này coi như bị gián đoạn.

Anh ta không có hứng thú với nghề sửa chữa.

Nếu không phải mấy tháng trước cha anh ta qua đời, anh ta cũng chẳng nghĩ đến chuyện kế thừa tiệm sửa chữa này.

Dù miễn cưỡng đọc sách hướng dẫn sửa chữa máy móc do tổ tiên truyền lại, khi gặp khách hàng đến tiệm, anh ta vẫn thường không biết phải làm thế nào.