Sau Khi Biến Thành Người Giấy Nhỏ Tôi Theo Vai Ác Cố Chấp Về Nhà

Chương 7

Thẩm Khác liếc nhìn anh ta, nhún vai một cách lười biếng rồi đáp lại:

“Nếu anh quan tâm đến ông ta như vậy, sao không tự mình ‘lên’ đi? Không phải anh chán chơi mấy bạn giường không biết điều đến chết rồi sao?”

Câu nói của Thẩm Khác đánh trúng nỗi đau của Tôn Thiệu.

Trước đây, anh ta và Kim Thiên từng cùng một người nữa chơi bời, khiến một nữ sinh phải chết.

Vì chuyện này, Tôn Thiệu bị phán 10 năm trục xuất, còn Kim Thiên bị 7 năm vì vai trò đồng phạm.

Trong phiên tòa đó, Tôn Thiệu thậm chí còn ngụy biện rằng cô nữ sinh ấy cũng có lỗi khi không biết giới hạn.

Tôn Thiệu nghe nói rằng người đàn ông trung niên kia rất kiên trì rèn luyện cơ thể, sức khỏe cực kỳ tốt.

Và đặt trong bối cảnh này, “sức khỏe cực tốt” chẳng cần giải thích cũng hiểu có ý gì.

Sắc mặt Tôn Thiệu trở nên khó coi.

“Thẩm Khác, anh biết bị trục xuất đến khu D13 có ý nghĩa gì không?”

“Cha anh đã hoàn toàn từ bỏ anh rồi!”

“Chỉ cần tôi tiết lộ thân phận của anh cho bọn họ, anh sẽ không sống nổi một ngày ở đây, chắc chắn bị đám côn đồ đánh chết!”

Khu D13 hầu hết là nơi tập trung những tội phạm từng bị cha của Thẩm Khác trục xuất.

Họ sống trong một vùng đất cằn cỗi, nơi không có tương lai và không có hy vọng.

Một số người chờ đợi cái chết đến bất cứ lúc nào.

Mặc dù tất cả bọn họ đều có tội, nhưng ngay từ lúc phạm tội, họ đã mất đi sự tôn trọng với pháp luật và không còn kính sợ trước phán quyết.

Nhóm người này căm ghét đến tận xương tủy những kẻ cao ngạo, đặc biệt là Đại Pháp Quan đã khiến họ phải gánh chịu hình phạt.

Cha thiếu nợ, con phải trả.

Đối với họ, con trai của Đại Pháp Quan cũng không ngoại lệ.

Dưới ánh nắng ấm áp, gương mặt tái nhợt và nhuốm vẻ bệnh tật của Thẩm Khác bỗng nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại lạnh lẽo đến rợn người.

Kim Thiên bất giác nổi da gà, cảm giác như mình vừa bị quẳng vào một nơi lạnh giá thấu xương.

Anh ta nhìn Thẩm Khác bước đến gần Tôn Thiệu, nắm lấy cổ áo Tôn Thiệu.

Với sức mạnh không ngờ, Thẩm Khác kéo Tôn Thiệu đến mép trạm xe buýt.

Tôn Thiệu vốn chỉ là một kẻ hổ giấy, về ngoài anh ta toát lên là một người giỏi ăn chơi và ra vẻ nhưng thực chất bên trong anh ta không biết đánh đấm.

Thẩm Khác với gương mặt nhợt nhạt và ánh mắt tối tăm, chỉ khẽ nhếch môi cười, vậy mà khiến Tôn Thiệu sợ hãi đến nghẹt thở.

Chân Tôn Thiệu bị nhấc khỏi mặt đất.

Khi cúi nhìn xuống dưới, anh ta chỉ thấy một khoảng sâu không đáy, khiến đồng tử anh ta co rút và toàn thân run rẩy.

Miệng anh ta hốt hoảng cầu xin:

“Anh Thẩm, anh Thẩm, tôi sai rồi! Tôi chỉ đùa thôi mà, tôi không nhớ mình đã nói gì nữa!”