Vài ngày sau, Thôi An Tĩnh đóng xong một vai khách mời, sau khi tẩy trang cô chuẩn bị đi ăn, đang trên xe thì nhận được cuộc gọi từ Cố Minh.
Điện thoại reo ba giây cô mới nhấc máy, giọng thả lỏng: “Alo?”
“Đang ở đâu?”
“Vừa ra khỏi đoàn phim.”
“Em đọc xong cuốn sách tôi đưa chưa?”
Thôi An Tĩnh suýt nữa buột miệng nói: Chưa.
Hôm đó cô tưởng anh ta chỉ nói vu vơ, trong chuyến đi thì sách vẫn nằm trong vali của cô, sau khi về nhà cô vứt luôn lên bàn trà để bụi phủ đầy. Nhớ lại những lời chị Bùi dặn trước khi đi, vì sự nghiệp của bản thân, cố gắng nhún nhường một chút, cô chọn cách trả lời lòng vòng.
“Gần đây tôi bận quá, mới chỉ đọc một ít.”
“Tối thứ Hai tuần sau đi ăn với tôi.”
“Làm gì?”
“Kiểm tra đột xuất.”
“Nhưng mà…”
“Tôi xem lịch trình của em rồi, tối hôm đó không có việc gì cần làm.”
Cúp máy, Thôi An Tĩnh không nhịn được thốt lên: “Đồ thần kinh.”
Tạ Câu Nguyệt ngồi bên cạnh khó hiểu hỏi: “Sao thế, sao mà nổi cáu dữ vậy?”
Thôi An Tĩnh không nghe thấy, cô vừa cúi đầu vừa gõ tin nhắn cho chị Bùi, khóc không ra nước mắt: “Chị Bùi, chị vừa đi, Cố Minh đã kiếm chuyện với em rồi!”
Thấy Thôi An Tĩnh đang chìm đắm trong thế giới của cô, có lẽ là không nghe thấy tiếng mình, Tạ Câu Nguyệt coi như không có chuyện gì, quay đầu lại tiếp tục xử lý công việc.
Xuống xe, hai người tùy tiện tìm một quán ăn, Thôi An Tĩnh ngại gõ chữ mất thời gian nên trực tiếp dùng tin nhắn thoại, vừa buồn cười vừa bất lực: “Chị đừng đùa nữa, chị nhìn thế nào mà ra anh ta muốn hẹn em, anh ta chỉ muốn làm khó em thôi. Nếu đúng như chị nói là anh ta chỉ muốn hẹn hò thì còn tốt, em có thể thẳng thắn dùng lý do để từ chối.”
Lý Bùi đáp: “Như thế cũng không được, em còn hợp đồng năm năm trong tay anh ta, ngoài mặt vẫn phải diễn cho tròn vai, em từ chối người ta, em còn muốn trải qua mấy tháng không có phim đóng như năm đó không, không thể lại ngang bướng như trước nữa.”
Nhắc tới sự nghiệp, Thôi An Tĩnh lập tức ngoan ngoãn hơn vài phần: “Vậy em đi, tiện thể đăng ký vài khóa học, học hành tử tế, để anh ta thấy được thành ý của em.”
Lý Bùi vui mừng: Trưởng thành rồi, thật an tâm.
Đặt điện thoại xuống, trong lúc chờ món, Thôi An Tĩnh chống cằm, nhìn Tạ Câu Nguyệt ngồi đối diện, đầu óc xoay mòng mòng, vẫn muốn cố vùng vẫy thêm: “Câu Nguyệt, không thể thêm gì vào lịch trình của thứ Hai nữa sao?”
“Buổi sáng thứ Hai có một buổi chụp ảnh, thời gian buổi chiều đã bị tổng giám đốc Cố chiếm dụng rồi, buổi tối cô có thể phải cùng anh ta tham gia tiệc rượu.”
“Thế có cái nào kiểu mấy tháng liền không cần về Nghi Đồng không?”
“Hiện tại thì không có.”
“…”
Thôi An Tĩnh có chút thất vọng, không nhịn được tự giễu: “Quả nhiên là người không nổi tiếng, chỉ có thể ngày ngày bị sếp bóc lột.”
Tạ Câu Nguyệt nhíu mày: “Sao có thể chứ, ngày đầu đến công ty, tổng giám đốc Cố còn dặn tôi phải chăm sóc cô thật tốt.”
Thôi An Tĩnh cười, không nói gì.
Nhưng mà, cô không biết, người này từng đóng băng công việc của tôi suốt một năm trời.
Tạ Câu Nguyệt tháo tai nghe ra: “Không biết cô có muốn nhận hay không, có một chương trình du lịch từng liên hệ với tôi, tương tự như vlog ấy, ngoài việc có người quay phim theo quay thì cô phải tự cầm máy ảnh ghi hình, xem như là du lịch tự do, nhưng phải ra nước ngoài, chỉ trong một tuần thôi, cô có muốn tham gia không?”
“Nhưng tôi chưa từng quay chương trình nào ở nước ngoài.”
“Hiện tại vẫn đang trong quá trình liên hệ, cô có thể suy nghĩ thêm.”
“Vậy để tôi suy nghĩ thêm.”
Tạ Câu Nguyệt gật đầu, đeo tai nghe tiếp tục công việc, cô ấy bỗng nghĩ tới điều gì đó, tháo tai nghe rồi nói tiếp: “An Tĩnh, mấy hôm nay tôi luôn muốn nói chuyện với cô, nhưng mãi không tìm được cơ hội.”
Thôi An Tĩnh ngây người, ngẩng đầu lên: “Gì thế?”
Tạ Câu Nguyệt nói thẳng: “Qua một thời gian tiếp xúc, tôi cảm thấy cô có sự đề phòng với tôi, cô dường như không tin tưởng tôi lắm, luôn giữ kẽ với phong cách làm việc của tôi. Nếu có chỗ nào làm cô khó xử, cô nhất định phải nói với tôi, tôi biết chị Bùi dẫn dắt cô đã lâu, tình cảm chắc chắn sâu đậm hơn tôi nhiều. Tuổi tác của tôi cũng cỡ cô, nhiều chỗ thật sự không thể chu đáo như chị ấy. Nhưng sau này, chúng ta sẽ còn đồng hành với nhau nhiều năm, tôi hy vọng chúng ta có thể làm việc với nhau một cách cởi mở hơn.”
Qua mấy ngày làm việc chung, cả hai đang trong giai đoạn làm quen, hầu hết các ý kiến đều thống nhất, nhưng phần lớn là do Thôi An Tĩnh nhường nhịn, cô ấy thật sự không chắc đối phương nghĩ gì, nên muốn nói chuyện thẳng thắn một lần.
Thôi An Tĩnh ngập ngừng, mãi mới mở miệng được: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
Con người cô có một khuyết điểm là chậm nhiệt, mặc dù cô hiểu rõ tính chất công việc không cho phép cô có khuyết điểm này. Tính cách đã hình thành từ nhỏ nên cô cần thời gian để thay đổi.
“Là lỗi của tôi, cô cho tôi chút thời gian, tôi sẽ sửa đổi.”
Tạ Câu Nguyệt mỉm cười: “Không sao, sau này chúng ta trao đổi nhiều hơn là được, tôi nói ra chỉ để tránh sau này chúng ta vì thế mà có mâu thuẫn.”
Thôi An Tĩnh gật đầu.
Lúc ăn cơm, Thôi An Tĩnh nhắc lại chuyện này với Tạ Câu Nguyệt.
Với tính cách khó chịu của Cố Minh, đã nói kiểm tra đột xuất thì chắc chắn sẽ làm thật.
Tạ Câu Nguyệt đáp lại thế này:
“Không cần lãng phí tiền bạc vào chuyện đó.”
“Tôi có tài nguyên.”