Chân thị nâng gương mặt Vân La trong tay, mỉm cười nói:
"Nhan Nhan của mẫu thân đã là đại cô nương rồi, cũng đến lúc gia đình phải lo chuyện hôn nhân cho con."
Vân La nhìn thẳng vào mắt mẫu thân, vừa cảm thấy xót xa, lại sợ bị mẫu thân nhìn thấu, liền cúi mắt nói:
"Mẫu thân hãy lo cho đại tỷ trước đi."
Chân thị chạm nhẹ vào trán nàng, mỉm cười nhưng không nói gì.
Vân La không muốn tiếp tục bàn về chuyện Mục Liên Tiêu, bèn chuyển đề tài.
Hai mẫu thân con rì rầm trò chuyện về những việc lặt vặt. Một lúc sau, Chân thị cảm thấy mệt mỏi, tựa vào gối nhỏ ngủ thϊếp đi.
Vân La đắp chăn cho mẫu thân, rồi quay lại nằm trên ghế nhỏ ở góc phòng, cầm cuốn sách Thủy Nguyệt đưa cho và lật qua loa vài trang.
Gió xuân thổi nhẹ, qua khung cửa sổ mở, mang theo hương hoa thoang thoảng, ánh nắng lấp lánh trải dài trên nền nhà.
Ánh sáng làm mắt nàng cay xè, không thể mở ra, rồi nàng cũng thϊếp đi.
Một lúc lâu sau, Thủy Nguyệt bước vào từ gian ngoài, thấy cô nương đã ngủ, bèn nhẹ nhàng lấy một tấm chăn mỏng phủ lên người nàng.
Dù động tác rất nhẹ, Vân La vẫn giật mình tỉnh dậy, mở bừng mắt.
Đôi mắt đen láy của nàng như không tìm được tiêu điểm, mơ hồ và xa cách. Nàng siết chặt cổ tay của Thủy Nguyệt, môi mấp máy, nhưng chỉ thốt ra hai từ không ai nghe rõ.
"Cô nương..." Thủy Nguyệt khẽ gọi.
Cơ thể Vân La cứng lại, nàng ngẩn người nhìn Thủy Nguyệt một lúc, rồi quay đầu liếc qua khung cửa sổ, chậm rãi buông tay nàng ra.
"Ta không sao." Giọng nàng khàn đặc.
Thủy Nguyệt thấy vậy, dù không tin, cũng không dám hỏi thêm.
Thấy Vân La để ý khung cửa sổ, Thủy Nguyệt tưởng nàng bị ánh sáng làm chói mắt, liền định đóng lại.
"Mở ra đi." Vân La ngăn lại.
Thủy Nguyệt "vâng" một tiếng, rồi lui ra ngoài. Đi ngang qua tấm bình phong, nàng vẫn đầy nghi hoặc, bèn lén quay lại nhìn. Vừa quay, nàng liền sững người.
Cô nương đang khóc. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má, trong ánh sáng càng thêm lấp lánh.
Nhưng cũng chỉ có một giọt nước mắt.
Lòng Vân La trĩu nặng. Vừa rồi nàng lại mơ thấy chuyện cũ.
Trong thoáng chốc, nàng tưởng rằng trên khung cửa sổ sẽ xuất hiện một chùm hoa Vân La màu tím.
Vân La thích nghỉ ngơi trên ghế gần cửa sổ, bất kể xuân hay hè.
Mỗi khi hoa Vân La nở, chỉ cần Mục Liên Tiêu có mặt trong phủ, chàng đều hái một chùm đặt trên khung cửa. Mỗi lần mở mắt, nàng đều nhìn thấy.
Hương thơm dịu ngọt đó khiến người ta không kìm được mà mỉm cười. Cảm giác ấm áp ấy luôn khắc sâu trong tim nàng, dù 50 năm sau khi Mục Liên Tiêu qua đời, nàng quỳ trong Phật đường vẫn nhớ rõ.
Đến bây giờ, nàng vẫn nhớ.
Thầm thở dài một tiếng, mặc cho trưởng bối trong nhà còn do dự, nàng nhất định sẽ khiến họ đồng ý hôn sự này.
Đến giờ trưa, Vân La ở lại dùng bữa cùng Chân thị.
Đỗ Vân Như cũng đến, nhìn muội muội một cái đầy trách móc, nhưng cuối cùng không nói gì.
Khi trở về An Hoa Viện, nàng lật vài trang sách mà chẳng để ý đến nội dung. Lúc này, Cẩm Nhụy cười tươi bước vào báo:
"Cô nương, Hứa ma ma đến rồi."
Vân La đặt sách xuống, xỏ dép bước ra đón:
"Sao ma ma phải đến tận đây? Có chuyện gì thì chỉ cần bảo một nha hoàn đến nói là được rồi."
Hứa ma ma cúi người hành lễ, vừa đi vừa nói:
"Lão nô còn đi được cả Thị lang phủ, mấy bước đường này có đáng là gì."
Giọng nói của Hứa ma ma nhẹ nhàng, nụ cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt lại quan sát kỹ biểu cảm của Vân La.
Bà và Hạ lão thái thái đều cảm thấy hôm nay Vân La có chút khác thường.
Theo tính cách của nàng, nếu nghe những lời này từ miệng một nô tài, dù là người được Hạ lão thái thái trọng dụng, nàng cũng sẽ không vui. Dù không nói gì, trên mặt ít nhất cũng sẽ thể hiện rõ thái độ.
Hứa ma ma đợi xem Vân La có nổi giận không, nhưng lại thấy nàng chỉ hơi nghiêng đầu, khựng lại một chút, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua. Khi bước vào phòng, nàng mới từ tốn lên tiếng:
"Ma ma đã đến Thị lang phủ rồi? A Ngọc tỷ tỷ có xem hoa văn không? Nói gì vậy?"
Hứa ma ma thoáng sững người. Nếu bảo rằng nàng tức giận, sao không có tiếng nạt hay mặt lạnh? Nhưng nếu nói nàng không tức giận, thái độ chậm rãi lạnh lùng kia là sao?
Bà cảm thấy khó hiểu, bỗng nhớ đến lời Hạ lão thái thái hỏi Đỗ Công Phủ buổi sáng nay.
Suy nghĩ xoay vần, Hứa ma ma nở một nụ cười, đáp:
"Lão nô đã đích thân giao hoa văn cho Thạch cô nương. Nàng ấy rất thích, nói rằng nhất định sẽ thêu thật đẹp để thêm trang cho đại cô nương."
“Vậy thì tốt, kỹ thuật thêu của A Ngọc tỷ tỷ rất tinh xảo, đại tỷ nhất định sẽ thích,” Vân La nói.
Hứa ma ma còn phải đến Liên Phúc Viện để báo cáo, nên không tiện nán lại lâu, chỉ nói thêm vài câu rồi cáo từ.
Cẩm Linh tiễn Hứa ma ma ra ngoài.
Cẩm Nhụy ngồi xuống trước ghế của Vân La, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho nàng, hỏi:
“Cô nương, A Ngọc cô nương khi nào từng khen hoa văn của nô tỳ? Sao nô tỳ không biết vậy?”
Vân La liếc nhìn Cẩm Nhụy:
“Khen ngợi ngươi thì nhất thiết phải phân biệt rõ đông tây nam bắc sao? Khen sau lưng ngươi thôi, sợ ngươi đắc ý quá, kết quả lại bị tổ mẫu phát hiện mà nói ra hết.”
Cẩm Nhụy cười tươi, thấy Cẩm Linh bước vào, liền khẽ nhếch môi.
Cẩm Linh không hiểu ý, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ thu dọn chén trà rồi đi ra ngoài.
Vân La day nhẹ thái dương, lòng biết rõ rằng, nếu Thạch phu nhân đã dò ý, mấy ngày tới chắc chắn sẽ đến để nghe câu trả lời. Nàng chỉ có thể chờ đợi.
Hai ngày sau, Vân La ban ngày đều ở tại Thanh Huy Viên để chăm sóc Chân thị.
Chân thị đã có thể xuống giường, chuyển sang nằm trên ghế mềm ở gian phía đông.
Vân La ở bên trò chuyện với mẫu thân để giải khuây, đồng thời ngồi xem tỷ tỷ thêu thùa.
Lúc này, Thủy Nguyệt bước nhanh vào, nói:
“Thưa phu nhân, Thạch phu nhân đã đến phủ, hiện đang ở Liên Phúc Viện, lát nữa sẽ qua đây.”
Vân La mím môi.
Đỗ Vân Như đặt khung thêu xuống, nói:
“Mẫu thân, con đi đón bà ấy.”
Chân thị mỉm cười gật đầu. Chờ Đỗ Vân Như rời đi, bà nắm tay Vân La, hỏi:
“Nhan Nhan, con thì sao?”
“Con? Con lát nữa sẽ hướng Thạch phu nhân thỉnh an,” Vân La giả vờ ngây ngô nói.
Chân thị càng cười tươi hơn:
“Nếu con đã biết bà ấy đến đây vì chuyện gì, chúng ta cần phải bàn bạc trước mặt con sao?”
Vân La há miệng, cúi đầu lí nhí:
“Vậy... vậy con vào trong tấm bình phong nhé...”
“Đi đi,” Chân thị nói, nụ cười của bà pha chút chua xót.
Nhìn dáng vẻ hồi hộp, tràn đầy mong đợi của nữ nhi, lòng Chân thị không khỏi chùng xuống. Làm mẫu thân, bà sao có thể không hiểu tâm tư của nữ nhi mình?
Rõ ràng con rất hài lòng với hôn sự này...
Nhưng mà...
Hai phu thê bà đã bàn bạc nhiều lần trong hai ngày qua, cảm xúc chung đều là vừa hài lòng với Mục Liên Tiêu, lại vừa lo sợ bất trắc.
Gả nữ nhi không giống như cưới vợ. Làm phụ mẫu, khó tránh khỏi phải suy tính thật kỹ lưỡng.
Chờ một lát, Đỗ Vân Như đưa Thạch phu nhân vào.
Không thấy Vân La, Đỗ Vân Như ngạc nhiên hỏi:
“Muội muội con đâu rồi?”