Thất Điển Họa Bích

Chương 5: Thích sủng vật kiêu ngạo khó thuần

Mọi người đều cẩn thận học hành, đều trông cậy vào việc tinh thông kỳ nghệ nào đó để có thể lọt vào mắt xanh của công chúa. Chỉ riêng Tống Tri Ngọc, hắn là người không chịu quản thúc, ngày ngày học tập cho có lệ, mỗi lần thi đều là hạng bét. Có lần nửa đêm không ngủ, còn bị ma ma bắt được đang lén đọc Luận Ngữ, Kinh Thi. Ma ma không nề hà gì, theo quy củ đốt cháy đống sách đó, còn hung hăng đánh hắn hai mươi roi.

Thiếu niên này xương cốt cũng thật cứng, đối với việc công chúa kiểm tra hàng tháng vẫn không để bụng, đã bị đánh mấy lần rồi nhưng vẫn kiên trì muốn học cái gì Tứ Thư Ngũ Kinh đó.

Yến Chi nghe báo lại khinh thường mà cười cười, khó có được mà rộng lượng một hồi, ra lệnh: "Học, cho hắn học, ta ngược lại muốn xem xem một người suốt ngày bị giam trong hậu viện rốt cuộc có thể làm ra trò trống gì!"

Đương kim thế đạo, có thể trở thành tiến sĩ khoa bảng, hoặc là xuất thân thế gia đại tộc, nhận đủ giáo dưỡng tốt nhất, hoặc là ông trời cho ăn may, đầu óc thông tuệ hơn người.

Như Tống Tri Ngọc, có cha không thể nương nhờ, không được sủng ái, ở Tống gia đó có thể học được cái gì chứ? Còn không thức thời biết thân biết phận, lại quật cường như lừa, có thể thi được mới là lạ đấy.

Yến Chi thậm chí còn ác ý nghĩ, cho dù hắn là thiên tài hiếm có, nhưng bị nốt ở hậu viện nữ nhân, cho dù có đầy bụng tài hoa thì cũng chỉ có thể vô lực cuồng nộ, phẫn uất giãy giụa. Đến phủ công chúa còn không thể bước ra nổi thì đừng nói đến có thể tới trường thi.

Nhìn một nam sủng thanh cao, trong lòng mang đầy hy vọng nhưng lại bị hiện thực đánh đến vỡ đầu chảy máu, đến chết cũng không muốn cầu xin chủ nhân trở thành một kẻ vô dụng chỉ biết nghe lời hầu hạ. Quá trình này không phải là rất vui sao?

Cho nên, Yến Chi dung túng Tống Tri Ngọc tiếp tục đọc sách, đọc những thứ hắn muốn đọc, ngay cả sách liên quan đến thi cử cũng cho hắn đọc.

Làm nam sủng, nếu được công chúa nhìn trúng có thể nói là một người đắc đạo gà chó lên trời, sau này công danh lợi lộc muốn cái gì cũng có. Duy chỉ có Tống Tri Ngọc, không có chút để ý, một hai phải khổ sở đèn sách, hành xử khác người.

Ban ngày học hát kịch luyện vũ đã rất mệt, Tống Tri Ngọc còn muốn thức đêm học hành, đến mức vài người cùng phòng liên tục chế nhạo hắn.

"Ý chí cao ngất nhưng mạng lại như giấy mỏng!"

"Uổng cho đôi mắt đẹp, uổng cho gương mặt đẹp này!"

"So với nghĩ làm Trạng Nguyên còn không bằng nghĩ xem, làm thế nào có thể hầu hạ công chúa cho thoải mái!"

...

Tống Tri Ngọc không khinh không bực, sợ quấy rầy người khác nghỉ ngơi, mỗi ngày vào ban đêm sẽ ra hành lang bên ngoài đọc sách, một hơi đọc đến lúc trăng đã bắt đầu ngả.

Đêm nay, Tống Tri Ngọc vẫn như thường tay chân nhẹ nhàng trở lại trong phòng. Bốn năm chục nam sủng dâng đến phủ, công chúa hào sảng chia ra mấy tiểu viện, mỗi nơi sáu người, mỗi người một giường, Tống Tri Ngọc ngủ ở vị trí tối tăm nhất.

Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào gian phòng, Tống Tri Ngọc bỗng nhiên nghe được tiếng thở dốc rất nhỏ, lần theo tiếng nhìn lại, thiếu niên bên cạnh khẽ cắn môi, dưới chăn đội lên, hình như đang lục đυ.c gì đó.

Tuổi dậy thì này đều là những thiếu niên đầy hiếu kỳ, lúc đi tắm còn tò mò so sánh cơ thể của nhau.

Lại thêm Yến Chi còn mời thầy đến dạy bọn họ mấy chuyện phong tình, ép cho đám thiếu niên này phải trưởng thành sớm. Dù sao cũng là sự tò mò bình thường của con người, Tống Tri Ngọc xoay người nằm nghiêng, nỗ lực xem nhẹ.

...

Đã trôi qua bảy tháng, Yến Chi theo thông lệ mà kiểm tra bài vở của đám nam sủng.

Tiểu đình được xây giữa hồ, tứ phía có màn lụa rũ xuống, trong dòng nước thoảng đến hương gió thu.

Công chúa lười biếng ngồi trong đình, tỳ nữ bên cạnh cũng cẩn thận phe phẩy quạt lụa tiện giúp nàng thưởng thu đón gió.

Ngoài đỉnh từng hàng thiếu niên đứng ngay ngắn, Yến Chi tùy ý chỉ vào hai người, yêu cầu bọn họ đọc một vài đoạn trong Nam tắc, Nam giới, hai người bọn họ ậm ừ thật lâu, mãi vẫn không có kết quả.

Kiểm tra không qua đương nhiên là bị công chúa sai hạ nhân đến kéo xuống đánh phạt rồi.

Ngay sau đó là hát kịch và vũ khúc.

Một thiếu niên thanh tú tự đề cử mình, giọng điệu thanh nhã, nhẹ nhàng ngâm xướng.

Yến Chi không chút để ý mà nghe, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì.

Phúc Lan bên cạnh thấy công chúa không hứng thú thì vội sắp xếp người sau lên kiểm tra.

Lần này là kiểm tra vóc dáng nam sủng, phải đứng tấn để xem bình thường có rèn luyện nghiêm túc không, cuối cùng là thi đấu vật giữa hai người.

Quy củ là Yến Chi đặt ra, nàng nhìn ánh mắt hoa si của mấy thiếu niên bên dưới đột nhiên cảm thấy không có gì thú vị.

Nàng thích sủng vật kiêu ngạo khó thuần, càng thú vị lại càng có cảm giác thành tựu.

Ánh mắt hướng ra phía ngoài đảo một vòng, cuối cùng nàng chỉ về bạch y thiếu niên đang đứng ở trong một góc kia.