Vân Chức Chức nhàn rỗi không có việc gì làm, liền xoay người đi vào nhà chính, chỉ là vừa mới bước vào, cô nhìn thấy trên bàn ăn bày năm hộp cơm nhôm đang mở, thức ăn bên trong vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ của ngày hôm qua.
Cho nên tối qua Tần Thời Úc còn chưa ăn cơm?
Sau khi cô ngất đi vào bệnh viện, người đàn ông này đã ở bệnh viện trông chừng cô cả đêm?
Vân Chức Chức liếc mắt nhìn ra ngoài, người đàn ông đang đổ một thùng nước vào chậu gỗ, sau đó cầm lấy một chiếc áo nhỏ giặt, vẻ mặt nghiêm túc và chuyên chú, giống như đang làm một chuyện gì đó vô cùng quan trọng vậy.
Cô thu hồi tầm mắt, hơi bất ngờ.
Bây giờ cô vẫn là vợ trên danh nghĩa của người đàn ông này, cho dù anh không thích cô, cũng phải quan tâm đến danh tiếng của mình.
Huống chi, Đoàn Đoàn và Viên Viên không thể rời xa cô, hai đứa trẻ là con của anh, anh cũng phải trông chừng.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy an tâm thoải mái hơn.
Cô xoay người định đi ra sân sau xem thử, trong sân không còn củi, củi để nấu cơm buổi trưa đã không đủ rồi, cô phải đi lấy thêm một ít.
Có điều cô vừa mới đi đến cửa, lập tức nghe thấy…
“Xoẹt” một tiếng.
Vân Chức Chức ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy quần áo của Đoàn Đoàn bị người đàn ông giặt rách rồi.
Chiếc áo bị xé làm đôi, bị hai tay anh nắm chặt, lớp bông cũ nát bên trong đang rơi ra từng mảng.
Người đàn ông lại đứng đó với vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt vừa vô tội vừa bất lực nhìn Vân Chức Chức, mấp máy môi: “Anh… Anh không dùng sức…”
Anh thật sự không dùng nhiều sức, chỉ là quần áo này đã quá cũ rồi.
Người đàn ông cụp mắt xuống, nhìn hai mảnh vải rách trong tay, chỉ cảm thấy một sự chua xót dâng lên trong lòng.
Vợ con anh đang sống những ngày tháng gì thế này, quần áo của hai đứa trẻ đều chi chít những miếng vá, còn quần áo trên người Vân Chức Chức hầu như không có chỗ nào lành lặn.
“Những bộ quần áo này đều không mặc được nữa rồi, mấy ngày nay anh được nghỉ, buổi chiều anh mượn xe của đơn vị, đưa ba mẹ con đi mua mấy bộ đồ mới.”
Anh đáng lẽ phải làm như vậy từ sớm rồi!
“Tùy anh!”
Vân Chức Chức không ngờ anh sẽ tự mình đề nghị, nhưng quần áo của hai đứa trẻ quả thực không thể mặc được nữa, bây giờ thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, vừa mới qua lập đông, mấy ngày tới sẽ lạnh hơn.
Những bộ quần áo này vốn dĩ không thể giữ ấm, thực ra cho dù Tần Thời Úc không nói, cô cũng sẽ tìm cơ hội lấy ra một ít vải vóc phù hợp với thời đại này từ trong không gian.
Cô không biết may quần áo nhưng cô có thể tìm người biết may để may cho hai đứa trẻ mấy bộ quần áo.
Tần Thời Úc không giặt hai bộ quần áo kia nữa, thu dọn lại, chuẩn bị tìm cơ hội mang ra ngoài vứt đi.
“Em ra ngoài à?” Tần Thời Úc nhớ đến việc cô vừa mới đi ra ngoài, hình như là có việc.
“Trong bếp hết củi rồi, em định ra sau núi nhặt một ít.”
Hai người họ còn chưa chính thức ly hôn, bữa cơm này họ vẫn phải ăn.
“Để anh đi cho!”
Lúc này Tần Thời Úc cũng không có việc gì làm, đặc biệt là vừa mới giặt rách quần áo, ít nhiều gì anh cũng hơi xấu hổ, nhân cơ hội này, anh chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài để bình tĩnh lại.
“Em muốn đi!” Vân Chức Chức nói.
“Em nên nghỉ ngơi cho khỏe!” Anh không đồng tình nhìn cô.
Đoàn Đoàn và Viên Viên thấy cha mẹ đều ở sân sau, cũng lon ton chạy theo ra sân sau, nghe thấy Tần Thời Úc muốn lên núi nhặt củi, hai đứa trẻ mắt sáng long lanh nhìn anh.
“Cha ơi, Viên Viên đi với!”