Thập Niên 70: Thủ Tiết 3 Năm, Mang Song Bào Thai Đến Quân Đội Tìm Chồng Ly Hôn

Chương 24

Hai anh em kể đến mức mặt mày hớn hở, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ bé thay đổi liên tục, vui sướиɠ vô cùng.

Vân Chức Chức ngồi ở một bên lẳng lặng quan sát, ánh mắt dịu dàng nhìn hai đứa trẻ.

Thật tốt!

Cô đã là người có con rồi.

“Mẹ ơi!” Viên Viên nhìn thấy Vân Chức Chức, lập tức lon ton chạy đến bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy chân mẹ, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cười híp mắt nhìn Vân Chức Chức.

Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu con bé: “Hôm nay bé con có vui không?”

Viên Viên dùng sức gật đầu, giọng nói non nớt đáp: “Vui ạ! Mẹ ơi, cha thích Viên Viên đúng không ạ?”

“Đương nhiên rồi.”

Nhận được câu trả lời chắc chắn, cô bé càng vui hơn, cười đến híp cả mắt thành hình trăng lưỡi liềm, vô cùng mãn nguyện.

Hai đứa trẻ này có nền tảng rất tốt, nếu như không phải quá gầy yếu, chắc chắn sẽ xinh xắn như tiên đồng, khiến người ta yêu thích.

Gương mặt của nguyên chủ giống hệt cô, đôi mắt hạnh sáng ngời, lông mày thanh mảnh cong cong, giống như hai phiến lá liễu, chiếc mũi thanh tú, đường nét xinh đẹp, chóp mũi hơi hếch lên…

Đợi sau khi cô nuôi dưỡng cơ thể này tốt, chắc chắn sẽ giống như kiếp trước, là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.

Viên Viên có nét giống cô, di truyền đôi mắt hạnh và chiếc mũi xinh đẹp của cô; còn Đoàn Đoàn lại rất giống Thời Úc, di truyền đôi mắt sói sâu thẳm của anh.

“Đoàn Đoàn thì sao? Con có vui không?”

Đoàn Đoàn còn di truyền cả tính cách của Tần Thời Úc, có vẻ rất trầm tĩnh và chín chắn.

“Vui ạ.” Cậu bé gật đầu.

“Mẹ có vui không ạ?” Đoàn Đoàn cũng nhìn về phía Vân Chức Chức.

Vân Chức Chức hơi sững người, sau đó mỉm cười: “Đương nhiên là vui rồi, nhìn thấy các con vui, mẹ cũng vui.”

Đoàn Đoàn lại cau mày, hơi không hiểu.

Tại sao cậu bé vui thì mẹ lại vui?

Trong đầu cậu bé, toàn là những dấu chấm hỏi to đùng!

? ? ?

Vân Chức Chức thấy vậy, bật cười thành tiếng.

Trẻ con tỏ ra nghiêm túc như ông cụ non thế này thật đáng yêu quá đi!

“Con dẫn em gái đi chơi nhé? Mẹ đi giặt quần áo thay ra hôm qua.” Vân Chức Chức nói.

Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng chan hòa.

“Vâng ạ!” Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đáp.

Vân Chức Chức không nhịn được đưa tay ôm chặt hai đứa trẻ, mỗi đứa hôn một cái.

Sau đó Vân Chức Chức mới đi lấy quần áo hôm qua hai đứa trẻ thay ra, mang đi giặt.

Có điều cô vừa mới đi đến cửa, đã nhìn thấy Tần Thời Úc đã trở về.

Anh xách theo một túi bột mì, trông có vẻ khoảng năm ký, tay kia xách theo một ít thức ăn.

Mua cũng không ít.

Vừa bước vào sân, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều ngây người một lúc.

Tần Thời Úc nhìn thấy cô đang ôm chậu gỗ, lập tức nhanh chóng đặt đồ vào trong bếp, sau đó đi đến bên cạnh cô, nhận lấy chậu gỗ từ tay cô, nói: “Để anh làm cho!”

“Không cần đâu!” Vân Chức Chức né chậu gỗ trong tay sang một bên.

Nhưng mà Tần Thời Úc không nghe theo cô, bưng chậu gỗ đi, nói: “Bác sĩ nói tình trạng của em cần phải nghỉ ngơi nhiều, chỉ là mấy bộ quần áo, anh vẫn giặt được.”

Thấy anh kiên trì, Vân Chức Chức cũng không muốn tranh cãi nữa.

Trong chậu gỗ là quần áo của Đoàn Đoàn và Viên Viên, còn cô, hôm qua còn chưa kịp tắm rửa thì đã ngất xỉu phải vào viện rồi.

Từ sau khi hai đứa trẻ được sinh ra, anh chưa từng làm bất cứ việc gì, bây giờ giặt quần áo cho hai đứa trẻ, đây cũng không phải là chuyện gì to tát.

Anh đã muốn làm, vậy thì cứ để anh làm.