Thượng Quan Ngạo Thiên và Đoan Mộc Trạch vốn vẫn luôn không ngồi gần với ai, bởi vì mọi người đều sợ bọn họ, không dám lại gần.
Nhưng sự xuất hiện của Minh Kiều đã phá vỡ sự độc hành thường ngày của Thượng Quan Ngạo Thiên.
Có vài người biết điều này nên bắt đầu có ý đồ.
Cảm nhận ánh mắt ác ý đó, Minh Kiều quay đầu nhìn khi cô gái kia không còn nhìn mình nữa.
Cậu chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu nâu nâu của cô gái ngồi trước.
Đây chính là nhân vật nữ phụ xuất hiện đầu tiên.
Cô ta muốn bẫy Minh Kiều, khiến cậu xấu hổ nhưng không ngờ lại gặp phải Thượng Quan Ngạo Thiên, khiến cả hai gặp phải tình huống kỳ lạ, cuối cùng còn đối mặt mà hôn nhau ngay tại chỗ.
Nghĩ đến những chuyện sau đó, Minh Kiều lại cảm thấy đau đầu.
Thẩm Hạc Quy cũng cảm thấy đau đầu như vậy.
"Tôi sẽ không dính đầy phấn chứ?"
Hệ thống Mary Sue số 2: [Không có đâu ạ! Chủ nhân phải tin tưởng chứ! Mỹ phẩm mà nữ chính Mary Sue dùng đều là cao cấp, làm sao có chuyện phấn bay được?"
Thẩm Hạc Quy nhíu mày: "Có thể nào để cốt truyện lệch một chút không?"
Cốt truyện ngu ngốc này, nếu là bình thường, hắn đã không bận tâm rồi.
Nhưng hiện tại, hắn bị mắc kẹt ở đây, không đi theo cốt truyện thì không thể trở về, mà không trở về thì không thể gặp được Minh Kiều.
Nếu hắn về muộn thì Minh Kiều...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Hạc Quy hơi trầm xuống, ánh mắt tối lại.
Minh Kiều cảm nhận được nam chính ngồi bên cạnh hơi có sự nguy hiểm, trong lòng cậu rợn tóc gáy, hỏi thầm: "Nam chính này không phải là đột ngột thay đổi cốt truyện, trực tiếp ném tôi ra ngoài cửa sổ đấy chứ?"
Hệ thống Mary Sue số 1: [Theo như cốt truyện đã viết thì chắc chắn sẽ không xảy ra, trừ phi vì một lí do nào đó mà cốt truyện bị lệch khỏi quỹ đạo ban đầu thôi ạ.]
"Vậy có nghĩa là rất có thể những chuyện xảy ra sẽ không theo cốt truyện?"
[Đúng vậy đó tình yêu của em ơi!]
Minh Kiều nghiến răng: "Cậu đang làm gì thế hả?! Tại sao lại làm nhân viên hỗ trợ thôi vậy hả? Trong trường hợp này, các cậu không có biện pháp gì sao?"
Cốt truyện này đã đủ kỳ quặc rồi, nếu bị phá vỡ, Minh Kiều không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ cần còn trong cuốn tiểu thuyết Mary Sue này thì chắc chắn không có chuyện tốt nào xảy ra.
Cả cái nụ hôn kinh hoàng ấy hay việc trở thành người giúp việc sai vặt cho nam chính thì tính đến thời điểm hiện tại, Minh Kiều hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Bởi vì cậu biết rằng so với những tình tiết phía sau thì những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
[Chắc chắn là có cách mà tình yêu của em! Nếu trong tình huống khẩn cấp thì có thể tùy cơ ứng biến ạ!]
“Nói cũng như không, đúng là hệ thống ngu đần.”
Hệ thống Mary Sue số 1: [Em là hệ thống Mary Sue số một, không phải hệ thống ngu đần đâu ạ! Chủ nhân có thể gọi em như vậy cũng được mà!]
Lòng Minh Kiều nặng trĩu, từ chối tiếp tục nói chuyện với hệ thống, chỉ tập trung cảnh giác với Thượng Quan Ngạo Thiên, sợ hắn đột nhiên vươn móng vuốt lên và ném cậu ra ngoài cửa sổ.
Vì sự xuất hiện không thường xuyên của Thượng Quan Ngạo Thiên và Đoan Mộc Trạch trong lớp, tiết học này diễn ra rất yên tĩnh, đến khi chuông tan học vang lên, Thượng Quan Ngạo Thiên đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi cùng với Đoan Mộc Trạch.
Trước khi rời đi, Đoan Mộc Trạch ném cho Minh Kiều một nụ cười đầy ẩn ý.
Câu này trong dân gian gọi là "hạnh phúc khi thấy tai họa của người khác."
Hắn ta biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngay khi hai người rời đi, cả lớp bùng nổ, ánh mắt của tất cả các cô gái trong lớp ngay lập tức đổ dồn vào Minh Kiều.
Cô gái có mái tóc dài màu nâu trước bàn Minh Kiều tên An Li Nhi, cô ta đứng dậy vén tóc, bước đến trước mặt Minh Kiều với vẻ kiêu ngạo, ánh mắt sắc bén như có tia lửa: "Cô không biết cút sang nơi khác sao?”
Minh Kiều không hề động đậy, đặt cuốn sách vào ngăn kéo của Thượng Quan Ngạo Thiên rồi đứng dậy chuẩn bị đi tìm giáo viên chủ nhiệm để nhận sách.
“Trước đây cô học ở đâu hả? Với cái dáng vẻ kinh tởm của cô thì có trường nào nhận nổi? Trả lời nhanh đi, trước đây cô học ở đâu?”