Sau Khi Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mary Sue Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 11

Vì đã xem trước nội dung chương 2, Minh Kiều cũng không để tâm đến những lời chế giễu của họ, chỉ từ trong ba lô lấy ra một tờ chứng nhận: “Em có bằng chứng.”

Giáo viên chủ nhiệm cầm tờ giấy lên, nhìn thoáng qua, nhận thấy đó là chứng nhận do hiệu trưởng ký, ghi rõ rằng người trước mắt này có thành tích xuất sắc, vì vậy được đặc cách cho phép vào học tại trường quý tộc Eiffel..

“Ồ, học sinh chuyển trường có thành tích xuất sắc, phải không?” Giáo viên chủ nhiệm không phản ứng gì, thô bạo đưa lại tờ chứng nhận cho Minh Kiều, rồi quay lại bục giảng: “Vậy em lên tự giới thiệu đi.”

Minh Kiều đi đến bên cạnh giáo viên chủ nhiệm, nhìn quanh lớp, các học sinh đang ngồi với những vẻ mặt khác nhau, lạnh lùng nói ba chữ: “Tô Thúy Bình.”

Sau khi nói xong ba chữ đó, khóe miệng Minh Kiều hơi giật, thế quài nào lại chẳng có ai nhận ra thế?

Dưới lớp, mọi người bị thái độ của cậu và cái tên này làm cho sốc.

“Ha ha ha? Tô Thúy Bình là cái tên quái gì? Nghe khó chịu chết mất.”

“Người quê mùa, tên cũng quê mùa, lại còn có thái độ kiêu căng như vậy hả?”

“Tớ biết này, chắc chắn cô ta là một đứa nghèo hèn, bây giờ người nghèo đều lên mặt như thế sao?”

“Em tự chọn chỗ ngồi đi.” Giáo viên chủ nhiệm phất tay, tỏ ra không kiên nhẫn.

Trong lớp có nhiều chỗ trống, Minh Kiều tiến thẳng đến chỗ cạnh cửa sổ, nơi Thượng Quan Ngạo Thiên đang ngồi, rồi đặt balo xuống.

Sau khi ngồi xuống, cả lớp đều im lặng, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng nhìn Minh Kiều với vẻ mặt kinh ngạc.

“Ê, cái con nhỏ xấu xí kia! Tôi khuyên cô đứng lên mau đi! Dám ngồi cạnh Hoàng tử Thiên hả? Ai cho cô cái lá gan đó?”

“Lần trước đó kẻ dám ngồi bên cạnh Hoàng tử Thiên, cuối cùng lại bị ném ra ngoài cửa sổ, chắc chắn là không sống được bao lâu đâu.”

“Đứng dậy cút sang chỗ khác đi! Ai cho cô ngồi cạnh Hoàng tử Thiên hả?”

Các cô gái trong lớp đều nhìn Minh Kiều với ánh mắt cực kì chán ghét, thậm chí những cô ngồi ở hai hàng ghế đầu đã nắm chặt tay, như muốn đứng dậy đánh cậu.

Đoan Mộc Trạch nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn Minh Kiều, ánh mắt lấp lánh, nở một nụ cười đầy châm biếm.

Cô gái này thật táo bạo, dám ngồi bên cạnh Thượng Quan Ngạo Thiên, chắc chắn là sẽ rất khó sống ở ngôi trường này rồi.

Hắn ta cũng rất mong chờ cảnh tượng này, chắc chắn cô sẽ bị ném qua cửa sổ.

“Chỗ này không có người.” Minh Kiều nói một cách ngắn gọn, gương mặt lạnh lùng nhìn mọi người, “Thế tôi ngồi được chứ?”

“Cô bạn này.” Giáo viên chủ nhiệm ho vài tiếng: “EEm mau đứng dậy đổi chỗ đi, chỗ đó không phải dành cho em.”

Minh Kiều không động đậy: “Em thích chỗ này, em sẽ ngồi ở đây.”

Minh Kiều thầm đếm ngược: ba, hai, một...

Tức thì, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Một thiếu niên tóc đen, gương mặt điển trai đang đi vào cửa, sắc mặt lạnh lùng, cơ thể tỏa ra một luồng khí lạnh khiến mọi người như nghẹt thở.

Cả phòng học đều im lặng một cách đột ngột, vài cô gái cười khúc khích rồi rút ánh mắt khỏi Minh Kiều.

Thượng Quan Ngạo Thiên bước vào với dáng vẻ cực kì ung dung.

Dường như Thượng Quan Ngạo Thiên nhận ra chỗ bên cạnh mình có người ngồi, hắn liếc mắt sang, đi đến gần Minh Kiều, từ trên cao nhìn cậu, đôi mắt đen lạnh lùng đầy ắp vẻ bí hiểm, bờ môi mỏng bạc tình khẽ mở ra, nói hai từ tàn nhẫn: “Cút đi!”

“Tại sao chứ?” Minh Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không hề sợ hãi: “Đây là đất của cậu sao? Cậu bảo tôi đi thì tôi phải đi à?”

Thượng Quan Ngạo Thiên nhíu chặt mày, vẻ mặt của hắn như Diêm Vương tái xuất giữa trần gian, đáng sợ vô cùng: “Cho cậu ba giây, lập tức biến đi.”

Minh Kiều cười nhẹ, đôi mắt trong veo lấp lánh, nơi đó ánh lên tia thản nhiên: “Xin lỗi, tôi đã ngồi rồi thì sẽ không di chuyển nữa, nếu cậu không thích tôi ngồi đây, thì đổi sang chỗ khác đi.”

“Con nhỏ này đúng là không biết sống chết! Còn dám nói những lời như vậy!”

“Chắc chắn là Hoàng tử Thiên đang rất tức giận, cô ta xong đời rồi.”

“Chảnh chọe quá đi mất! Chắc chắn Hoàng tử Thiên không tha cho cô ta đâu!”

“Cho con nhỏ đó thấy được quyền lực của Hoàng tử Thiên chúng ta.”

Minh Kiều hơi cúi đầu, khiến người khác không thể nhìn rõ vẻ mặt thật của cậu, chỉ thấy vai cậu hơi run rẩy, trong mắt người ngoài, cậu giống như đang khóc vì sợ hãi.

Chỉ có Minh Kiều mới biết, khóe miệng cậu đang cong lên với biên độ cực lớn, cố nhịn cười đến mức đau đớn.