Sau Khi Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mary Sue Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 10

Đến cửa lớp, Đoan Mộc Trạch có vẻ hơi ghét bỏ mà tránh xa Minh Kiều: "Tôi vào trước, cô đợi một chút rồi hẳn vào, tôi không muốn bị người khác thấy tôi đi cùng cô."

Minh Kiều gật đầu.

Đứng ở cửa, nét mặt ghét bỏ của Đoan Mộc Trạch biến thành nụ cười quyến rũ, hắn tacho tay vào túi quần, đứng đó vài giây rồi đột nhiên đá mạnh cửa.

Một tiếng "đùng", cửa bị đá bay, làm gián đoạn tiếng tự nói của thầy giáo trong lớp và những học sinh đang trang điểm, ăn vặt và nói chuyện, không ai chịu học.

Cánh cửa lớp, giống như những cảnh trong tiểu thuyết Mary Sue, đột ngột tách khỏi khung cửa và đổ xuống.

Trong lớp yên tĩnh một lúc, sau đó tiếng la hét bùng lên.

"Trời ơi! Là Đoan Mộc Trạch, cậu ấy thật sự tới rồi!"

"Nhanh nhìn xem, lớp trang điểm của tôi có bị ổn không?"

"Nhìn cái gì chứ! Đoan Mộc Trạch đâu có nhìn cậu! Đoan Mộc Trạch ơi, em yêu anh lắm lắm!"

Thậm chí thầy giáo đứng trên bục giảng cũng nhìn Đoan Mộc Trạch với ánh mắt lấp lánh ánh sao, kính cẩn và vui mừng nói: "Thiếu gia Đoan Mộc, cậu đến rồi, hoan nghênh, hoan nghênh."

Đoan Mộc Trạch không nhìn ai, lười biếng quay lại chỗ ngồi của mình.

Bảy vị Hoàng tử không học chung lớp với nhau.

Đoan Mộc Trạch và Thượng Quan Ngạo Thiên học lớp 10A, những người còn lại tản ra các lớp khác, mà Minh Kiều, là nữ chính của câu chuyện, đương nhiên học chung lớp với nam chính.

Mọi người trong lớp đã náo loạn, tiếng ồn ào như phát thanh viên, cho đến khi Đoan Mộc Trạch ngước mắt nhìn tất cả mọi người.

Một ánh mắt, khiến tất cả mọi người im lặng.

Thầy giáo ho sặc sụa mấy tiếng, "À, các em, chúng ta tiếp tục học nhé."

Không ai quan tâm ông nói gì.

Những người có thể học tại trường quý tộc Eiffel đều là tiểu thư, công tử có tiền và có gia thế.

Trường này có cơ sở vật chất rất tốt, người bình thường rất khó để được vào theo học tại nơi này, nếu có thì phải là học sinh xuất sắc đến mức trường phải đặc cách nhận vào.

Có quý tộc, đương nhiên cũng có những người bình thường để làm nền cho quý tộc, lớp A cũng có một vài học sinh bình thường đang cố gắng sống sót trong thế giới của quý tộc.

Minh Kiều đợi cho mọi người gần như yên tĩnh lại, mới gõ cửa.

Không ai để ý đến cậu, đa số các cô gái đều nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Trạch, người đã nằm gục trên bàn, có vẻ như đã ngủ.

Giáo viên chủ nhiệm ngừng giảng, nhìn Minh Kiều một cái, nhấc kính lên, hỏi: “Em là ai?"

"Thưa thầy, em là học sinh chuyển trường." Như đã viết trong cốt truyện, Minh Kiều nở một nụ cười lịch sự.

Tuy nhiên, cậu lại nhận được cái nhìn khinh bỉ từ giáo viên chủ nhiệm: "Học sinh chuyển trường? Lớp A chúng ta làm sao có thể có loại học sinh như em chứ? Chắc chắn là em đã vào nhầm lớp rồi."

Minh Kiều vờ như không nghe thấy sự khinh miệt trong giọng nói của đối phương: "Thưa thầy, em thực sự là học sinh chuyển trường."

Giáo viên chủ nhiệm cười nhạt: "Làm sao chứng minh được em là học sinh chuyển trường? Tôi không tin."

Cuộc trò chuyện của họ thu hút sự chú ý của một số người, sau một lúc, sự ồn ào trong lớp hoàn toàn biến mất, gần như tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Minh Kiều.

Không khí yên tĩnh trong vài giây, sau đó tiếng cười châm chọc vang lên.

“Có chuyện gì thế? Con nhỏ này là ai? Sao lại có đứa con gái quê mùa như thế xuất hiện ở nơi này chứ?”

“Tớ nghe nói cô ta là học sinh chuyển trường, chẳng lẽ trường của chúng ta lại nhận loại rẻ mạt như cô ta sao? Còn vào cả lớp A nữa chứ! Buồn cười thật đấy!”

“Xấu chết mất thôi! Tớ nổi mắt hột luôn rồi này! Cô ta không xứng đáng xuất hiện trong lớp A của chúng ta! Chắc chắn là đang nói dối rồi.”

"Cô ấy xấu quá, thật sự làm đau mắt, người như thế không xứng học trong lớp A của chúng ta. Chắc chắn là cô ấy đang nói dối."

“Con nhỏ xấu xí, kinh tởm kia! Đến từ đâu thì cút về đấy đi! Đừng làm bẩn mắt tiểu thư tôi đây!”

“Em nghe thấy rồi chứ?” Giáo viên chủ nhiệm nhếch môi: “Mọi người đều không hoan nghênh em, mời em ra ngoài.”