Ngươi Chém Ta Luôn Cho Rồi!

Chương 8: Cuối cùng cũng gặp người rồi

Cảnh giới của tu sĩ từ thấp đến cao lần lượt là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Động Hư và Độ Kiếp. Tạ Bạch Lộ vẫn còn nhớ Tiểu Tinh từng nói, cảnh giới của Lăng Tùng là Kim Đan trung kỳ, thấp hơn hắn cả một đại cảnh giới, vậy mà nguyên chủ vẫn dám tranh giành bảo vật với Lăng Tùng sao?

Tạ Bạch Lộ hỏi Tiểu Tinh: "Ngươi còn nhớ chủ nhân cũ của thân thể này chết như thế nào không? Nàng ta chủ động trêu chọc Lăng Tùng, hay là người vô tội bị liên lụy?"

Lúc này Tiểu Tinh và Tạ Bạch Lộ đã là người cùng hội cùng thuyền, trải qua cuộc "trò chuyện tâm tình" của nàng, nó cũng có thêm một chút tán thành với nàng, đã có thể hỏi gì đáp nấy, nghe vậy suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Không nhớ rõ, dù sao là đám người kia tranh giành ta với tên điên đó, cảnh giới kém như vậy làm sao mà tranh được?"

Tạ Bạch Lộ vốn định tìm hiểu một chút về nguyên chủ, lỡ như sau này gặp được người thân của nguyên chủ thì sao? Nhưng nếu Tiểu Tinh không biết, nàng cũng chỉ có thể bỏ qua.

So với tình hình của thế giới này, nàng quan tâm đến việc tu luyện hơn. Nhìn Lăng Tùng ra tay gϊếŧ người không hề kiêng dè, lại nghe Tiểu Tinh nói hắn còn là người của một trong năm đại thế gia, có thể thấy thế giới này nguy hiểm đến mức nào, ngay cả cái gọi là thế gia cũng không kiềm chế bản thân.

Ở thế giới cũ của nàng, vì sinh tồn nàng đã từng liều mạng học tập, vậy thì ở thế giới này, để không bị người ta gϊếŧ, nàng cũng phải liều mạng tu luyện, chỉ có tu vi mới là vốn liếng để nàng an cư lập nghiệp.

Tiểu Tinh dù sao cũng là khí linh của Thần Khí, không chỉ có thể dạy Tạ Bạch Lộ cách điều tức tu luyện linh lực, còn có thể dạy nàng kiếm pháp, chỉ là nàng không có vũ khí, tạm thời chỉ có thể dùng cành cây để luyện tập.

Còn bản thân Ngũ Tinh Đỉnh, vì bị hư hại, hơn nữa Tạ Bạch Lộ vẫn là người mới tu luyện, ngoài việc dùng nó để chạy trốn thì cũng đừng nghĩ đến việc gì khác. Thậm chí nàng còn không thể nào thu nó vào trong cơ thể, để cho Tiểu Tinh, người bản địa này, có thể nhắc nhở mình bất cứ lúc nào, nàng cũng không thể cất nó vào túi trữ vật, chỉ có thể dùng vải bọc kín rồi đeo bên hông.

Tạ Bạch Lộ không cảm thấy tiếc nuối gì, từ nhỏ nàng đã không được hưởng nhiều tình yêu thương của cha mẹ, luôn phải nỗ lực trong điều kiện tài nguyên hạn hẹp, tình trạng hiện giờ nàng cũng không thấy khó khăn gì.

Có người dạy nàng cách tu luyện, nàng đã rất may mắn rồi.

Ngày thứ ba sau khi xuyên không, Tạ Bạch Lộ cuối cùng cũng gặp được người sống khác.

Lúc đó nàng đang điều tức khôi phục linh lực, đột nhiên xông ra một con yêu thú rất giống lợn rừng, nhưng hình thể còn to hơn cả voi, dọa nàng nhảy dựng lên bỏ chạy.

Việc sử dụng Ngũ Tinh Đỉnh để chạy trốn cần phải vận hành linh khí và kết ấn, nhưng yêu thú kia đang lao đến rất nhanh, đuổi theo không bỏ, nàng căn bản không có thời gian, chỉ có thể hoảng loạn chạy trốn, còn yêu thú kia thì đâm gãy hết cây lớn chắn đường phía sau nàng.

Tiểu Tinh lo lắng hét lên: "Con yêu thú này chỉ là Luyện Khí thôi, ngươi đừng chạy, đánh nó đi!"

Tạ Bạch Lộ cũng rất sốt ruột: "Ta lấy gì mà đánh! Đan điền của ta còn chưa khỏi, ta thậm chí còn không có kiếm!"

Con dao găm giấu ở bắp chân của nàng chỉ là vũ khí bình thường, yêu thú này trông da dày thịt béo, nàng còn chưa đến gần nó thì đã bị nó húc bay rồi. Nàng muốn thích nghi với thế giới mới, nhưng cũng phải từng bước một chứ, học sinh tiểu học thì phải làm phép cộng trừ nhân chia cho tốt, không cần phải thử sức với vi phân tích phân!

Tiểu Tinh là khí linh của Thần Khí, cả đời chưa từng thấy tu sĩ nào nhìn thấy yêu thú liền bỏ chạy, nhưng Tạ Bạch Lộ ban đầu chỉ là một phàm nhân không biết tu luyện, mới tiếp xúc với tu luyện vài ngày, nhìn thấy yêu thú sợ hãi bỏ chạy cũng là chuyện bình thường.

Nhưng nó vẫn cảm thấy khó chịu, dù chỉ là tạm thời, nhưng sao chủ nhân của nó có thể bị một con yêu thú còn chưa đến Trúc Cơ dọa chạy chứ?

Tiểu Tinh đang định thúc giục Tạ Bạch Lộ thì thấy một đạo kiếm quang lóe lên, yêu thú kia liền bị chặn lại, sau đó một bóng trắng nhảy lên đầu yêu thú, dùng một kiếm đâm thẳng vào cổ nó, trường kiếm gần như hoàn toàn đâm vào cơ thể yêu thú, nó kêu thảm thiết một tiếng, rồi dần dần im lặng.

Tạ Bạch Lộ nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy thân thể to lớn của yêu thú ngã xuống đất, bụi bay mù mịt che khuất tầm mắt nàng.

Trong màn bụi, một giọng nam truyền đến: "Cô nương, ngươi không sao chứ?"

Giọng nói rất trẻ trung, âm sắc khá dễ nghe, theo bụi mù tan đi, dáng vẻ anh tuấn của nam nhân cũng hiện ra trước mắt Tạ Bạch Lộ, hắn mỉm cười nhẹ nhàng, trông rất dễ gần.