Nàng đại khái có thể đoán ra vừa rồi nàng đã mượn sức mạnh của Ngũ Tinh Đỉnh mới có thể dịch chuyển tức thời đi xa như vậy, bọn họ đang cùng gánh "chi phí chạy trốn".
Tạ Bạch Lộ tháo túi trên eo xuống, thử mở nhưng không được liền hỏi: "Ngươi có thể nói cho ta biết cách mở cái này không?"
Cục bột trắng tròn giờ mới nhớ người trước mắt tuy đoạt xá nhưng lại là một phàm nhân cái gì cũng không hiểu, vì vậy chỉ đành dạy nàng: "Ngươi phải dùng linh lực."
Tạ Bạch Lộ nói: "Đan điền của ta không còn chút linh lực nào, ngươi giúp ta mở ra đi?"
Cục bột trắng tròn nghe xong không khỏi bi thương, nghĩ đến lúc trước nó chê cái này cái kia, kết quả cuối cùng lại chỉ có thể chọn một chủ nhân như vậy...
Nó là một khí linh đương nhiên không thể trực tiếp sử dụng linh lực, nếu không nó đã tự mình chạy trốn từ lâu, cần gì phải nhận chủ chứ? Nó đành cho Tạ Bạch Lộ mượn một chút linh lực, giúp nàng mở túi trữ vật.
Tạ Bạch Lộ lấy hết đồ trong túi trữ vật ra, cũng không có nhiều lắm, đủ thấy được nguyên chủ rất nghèo. Bên trong có nửa bình đan dược chữa thương cấp thấp, một bộ quần áo tắm, một con dao găm bình thường còn khá sắc bén, một ít linh thạch cấp thấp, một ít vàng bạc, một ít lương khô và một túi nước bằng da.
Đan dược, dao găm và linh thạch đều được cục bột trắng tròn nhận dạng bằng giọng điệu như đang nói về rác rưởi.
Pháp bảo chuỷ thủ vốn không hợp làm vũ khí chính của người tu tiên, nàng nghĩ vũ khí mà nguyên chủ thường dùng hẳn đã bị bỏ lại ở hiện trường đoạt bảo kia rồi.
Nhưng có còn hơn không, nàng lấy chủy thủ ra buộc vào bắp chân giấu đi.
Tạ Bạch Lộ muốn sống tốt ở thế giới mới, nhưng nàng không có bất kỳ ký ức nào, sau này còn phải dựa vào khí linh giúp nàng thích nghi với hoàn cảnh xung quanh, vì vậy nàng khách sáo nói: "Ta tên Tạ Bạch Lộ, ngươi là khí linh của Ngũ Tinh Đỉnh đúng không? Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?"
Cục bột trắng tròn uể oải nói: "Ngươi gọi ta là Tiểu Tinh đi."
Tạ Bạch Lộ nói: "Tiểu Tinh, ta biết ngươi rất chướng mắt ta, nhưng nếu ngươi đã chủ động lựa chọn ta, ta hy vọng sau này chúng ta có thể sống hoà thuận với nhau."
Nó đã nói nếu nàng không chết thì không thể nào giải trừ quan hệ, nàng cũng chỉ có thể xoa dịu nó. Đối với khí linh mà nói, chỉ cần không rơi vào tay gã kia thì chọn ai cũng như nhau.
Tạ Bạch Lộ biết mình đang ở thế yếu trước mặt khí linh, nàng muốn cố gắng hết sức xóa bỏ sự bất mãn của khí linh khi bị ép chọn nàng làm chủ nhân, ôn tồn nói: "Không giấu gì ngươi, trước khi "đoạt xá" ta chỉ là một người bình thường, chưa từng thấy người tu tiên, càng không biết tu luyện, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, ngươi dạy cái gì ta cũng đều học được."
Tiểu Tinh hơi động đậy, Tạ Bạch Lộ biết nó đang nhìn mình nên càng thêm thành khẩn nói: "Khả năng học tập của ta rất tốt, cho ta một ít thời gian, ta sẽ cố gắng trở thành chủ nhân mà ngươi mong muốn."
Tạ Bạch Lộ lo sau khi trốn thoát khỏi tên điên kia, khí linh sẽ vì chướng mắt mà bỏ đi tìm chủ nhân mới nên nàng chỉ có thể cố gắng phóng đại giá trị của mình.
Tiểu Tinh im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Tạ Bạch Lộ dừng lại một chút, nghĩ đây là một thế giới tu tiên liền cười nói: "Hơn nữa, ta cảm thấy ngươi cũng không tìm được người được chọn nào thích hợp hơn ta đâu."
Tiểu Tinh lập tức rung lên thân hình tròn trịa của mình, bất mãn nói: "Ngươi quá tự tin rồi đấy! Ta tìm đại một tu sĩ nào cũng mạnh hơn ngươi!"
Tạ Bạch Lộ không tức giận, bình tĩnh nói: "Nếu hôm nay ta không đoạt xá, ngươi đã bị tên kia hủy diệt rồi đúng không? Nếu người đoạt xá không phải là người học nhanh như ta, hay nếu ta không thể kéo dài thêm một chút thời gian, cũng sẽ không đợi được người đến phá đám tên kia. Có thể thấy vận khí của ta cực kỳ tốt, trời cao phù hộ ta, tất cả những sự trùng hợp đã giúp ta tồn tại, ngươi đi theo người khác chưa chắc đã có vận khí tốt như vậy."
Tạ Bạch Lộ hiểu rõ tất cả chỉ là sự trùng hợp cộng thêm một chút nỗ lực mà thôi, nhưng dù sao đây cũng là thế giới tu tiên, chắc chắn coi trọng nhân quả số phận các kiểu, nàng nói sự thật theo cách này tự nhiên cảm thấy thuyết phục hơn hẳn.
Tiểu Tinh im lặng, Tạ Bạch Lộ cảm nhận được nó đang dao động.
Tạ Bạch Lộ thở dài: "Tiểu Tinh, thật ra ta rất cảm kích sự giúp đỡ của ngươi hôm nay, nếu không ta đã chết dưới tay tên kia rồi. Nếu ngươi và ta không gặp nhau, chắc chắn đều sẽ bỏ mạng, nhưng chúng ta lại gặp nhau, sau này sẽ cùng nhau sống sót, biết đâu chúng ta chính là cơ duyên của nhau thì sao."