Lại nghe cục bột trắng tròn thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên, bọn họ sắp phân thắng bại rồi! Tên điên kia thường xuyên vượt cấp gϊếŧ người, cùng cấp thì chưa từng thua bao giờ!"
Tạ Bạch Lộ rùng mình vội vàng tiếp tục, cuối cùng cũng dựa theo chỉ dẫn của cục bột trắng tròn vận hành linh khí một vòng.
Cục bột trắng tròn thấy vậy vội nói: "Nhanh chóng cầm Ngũ Tinh Đỉnh, vừa vận hành linh khí theo cách ta đã dạy, vừa lần lượt kết ấn Giáp Thần, Kỷ Hợi, Quý Vị, Canh Ngọ, Đinh Dậu!"
Nó vừa dứt lời liền đối diện với ánh mắt trong veo mờ mịt của Tạ Bạch Lộ.
Chưa đợi Tạ Bạch Lộ đặt câu hỏi, nó liền phản ứng lại, từ hình dáng như bánh bao trắng mọc ra hai tay làm mẫu cho Tạ Bạch Lộ xem.
"Nhanh lên nhanh lên, tên điên kia sắp thắng rồi!" Hai bàn tay nhỏ của cục bột trắng tròn vừa nhanh chóng kết ấn, vừa lo lắng thúc giục.
Năm thủ quyết này rất đơn giản cho nên Tạ Bạch Lộ vừa học vừa nghĩ, với kiểu thúc giục như đòi mạng của khí linh, nếu đổi lại là người dễ dàng hoảng loạn thì cả hai đảm bảo sẽ đều toi mạng.
Vừa tăng tốc ghi nhớ năm thủ quyết, Tạ Bạch Lộ lập tức vận hành linh khí và kết ấn, khi nàng hoàn thành thủ quyết cuối cùng, nàng cảm thấy mình hóa thành một đạo quang bay vυ't đi xa.
Cùng lúc đó, trận chiến trên không trung cũng đã phân định thắng bại.
Lăng Tùng toàn thân đầy máu, nhưng vì mặc y phục đỏ nên trông không quá chật vật, còn đối thủ của hắn đã bị một kiếm chém đứt nửa đầu, Nguyên Anh tiêu tán, thi thể rơi thẳng xuống đất.
Lăng Tùng liếc nhìn về hướng Tạ Bạch Lộ bỏ chạy, sau đó cũng không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
…
Tạ Bạch Lộ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, khi mở mắt ra đã đến một nơi khác.
Trong tay nàng vẫn còn ôm Ngũ Tinh Đỉnh, tim đập bình bịch vì vừa rồi phải vận động hết sức, vết thương ở bụng lại càng thêm đau đớn.
Những điều này đều nhắc nhở nàng, tất cả những gì vừa trải qua không phải là mơ.
Cục bột trắng tròn nhảy ra khỏi Ngũ Tinh Đỉnh, đắc ý kêu lên: "Hừ, tên điên kia còn muốn hủy diệt ta, nằm mơ đi!"
Tạ Bạch Lộ không để ý đến nó, nàng quỳ trên mặt đất một lúc lâu không nói gì, mái tóc dài buông xuống che khuất khuôn mặt.
Vừa rồi đúng là ngàn cân treo sợi tóc, nàng cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể liều mạng nắm bắt mọi cơ hội để chạy trốn, lúc này mới có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh chấp nhận sự thật mình đã xuyên không.
Quan hệ của nàng với gia đình không tốt, từ nhỏ đã nỗ lực học tập chỉ vì muốn dựa vào việc học để tự lập, quan hệ xã giao tuy không tệ nhưng lại không có bạn bè thân thiết, tốt nghiệp đại học chưa lâu, mới đi làm nên không có nhiều tiền tiết kiệm, cho nên việc xuyên không đối với nàng mà nói không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, chỉ cần có con đường có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để sống tốt là được rồi.
Nhưng xuyên không đến một thế giới huyền huyễn, lại còn là ở hiện trường gϊếŧ người thì thật quá đáng sợ.
May mắn Tạ Bạch Lộ thường xuyên đọc tiểu thuyết nên vừa rồi mới phản ứng kịp. Học tập và công việc tuy bận rộn nhưng nàng cũng có nhu cầu giải trí, mà đọc sách là một hình thức giải trí khá rẻ, không muốn để bản thân quá căng thẳng, ngoài sách phi hư cấu, nàng cũng đọc tiểu thuyết, nhiều năm qua cũng đã đọc không ít truyện tu tiên.
Tạ Bạch Lộ quen với việc học tập và làm việc với cường độ cao, cũng không để bản thân nghỉ ngơi quá lâu.
Nàng hít sâu vài hơi để cho nhịp tim hoàn toàn ổn định lại, trước tiên cúi đầu quan sát bản thân.
Một bộ váy áo màu lam nhạt dính chút bùn đất và vết máu đỏ sậm, còn có vài chỗ bị rách. Trên thắt lưng đeo một cái túi màu xám, có thể là túi trữ vật hoặc thứ gì đó tương tự. Ngoài ra thì không còn gì khác, nàng thậm chí còn xõa tóc, không có lấy một cái dây buộc.
Tạ Bạch Lộ vén áo ngoài lên, xé một dải vải từ lớp áσ ɭóŧ đã bị rách màu trắng bên trong, dùng tay buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa cao.
Cách đó không xa có một hồ nước nhỏ rất nông, nàng mặc kệ cục bột trắng tròn đang lải nhải mắng tên điên kia, chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống rửa mặt.
Sau khi mặt nước yên tĩnh trở lại, nàng nhìn thấy dung mạo của thân thể này, trông cũng tầm tuổi nàng, ngũ quan tinh xảo, có chút khí chất yếu đuối.
Cục bột trắng tròn cuối cùng cũng mắng chán liền nhảy nhót đến gần, thúc giục: "Chúng ta mới chỉ chạy được trăm dặm, không thể lơ là, ngươi mau chóng ngồi xuống điều tức khôi phục, chúng ta còn phải chạy xa thêm nữa."
Tạ Bạch Lộ quay đầu nhìn nó, sau lần chạy trốn vừa rồi, đan điền của nàng đã cạn kiệt, trạng thái của khí linh cũng không tốt lắm, cục bột trắng tròn trông có vẻ hư ảo hơn rất nhiều.