Thả Thính Thiếu Soái Không Dễ

Chương 15: Hóa ra em là bà đồng nhỏ

Trái tim Nguyễn Tích Thời khẽ hẫng một nhịp.

Cô chợt nhớ tới một sự kiện.

Kiếp trước, khi cô vừa tới thành Vân, lúc ghé thăm nhà họ Phó đã từng nghe họ kể lại chuyện Tư lệnh gặp tai nạn, không chỉ đâm chết rất nhiều người đi đường mà bản thân cũng bị thương, nghiêm trọng nhất là cấp dưới Phó Nhất của anh đã chết ngay tại chỗ.

Cũng vì vậy nên đã có rất nhiều lời đồn thổi nổi lên, như là Tư lệnh Phó coi mạng người như cỏ rác, thích làm xằng làm bậy, cuối cùng bị rất nhiều người gán cho ác danh hoành hành ngang ngược.

Cũng vì lẽ đó mà ấn tượng ban đầu của Nguyễn Tích Thời về anh chẳng tốt chút nào.

Giờ Nguyễn Tích Thời mới biết, hóa ra là có ma quỷ quấy phá!

Cũng may cô đã xông lên xe, lần này vẫn còn kịp.

Nguyễn Tích Thời lập tức lấy bút và lá bùa, nhanh chóng viết xuống vài đường, sau đó ném lá bùa về phía tấm kính.

Phó Nhất trừng mắt nhìn lá bùa vàng bay xẹt qua ngay trước mắt, sau đó dán chặt lên tấm kính phía trước xe.

Cảnh này khiến anh ta sững sờ.

Đương nhiên Phó Nhất không hề nhìn thấy con ma đang dán mặt lên tấm kính bỗng hét lên một tiếng chói tai, sau đó đột ngột biến mất!

Nguyễn Tích Thời khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức quay sang nói với Phó Nhất: “Lái xe đi!”

Đây là loại bùa cấp thấp nhất, chỉ có thể đuổi tai họa, trước đó tiểu quỷ từng nói linh lực trong người cô vẫn chưa đủ nhiều, thế nên cô mới không dám dùng loại bùa cao cấp hơn.

Phó Nhất không ngờ lại có một cô nhóc chẳng biết từ đâu chui ra đột ngột xông vào trong xe, ném ra một lá bùa, càng không nghĩ tới sau đó cô bé ấy còn dám ra lệnh cho cả mình. Anh ta vội liếc nhìn Phó Vân Đình qua kính chiếu hậu, hỏi: “Nhị gia?”

Phó Vân Đình đảo mắt nhìn lướt qua lá bùa còn dính trên tấm kính, lại ngó cô bé đang rúc trong lòng mình, trong mắt lóe lên tia sáng, môi mỏng khép mở: “Lái xe.”

Lúc này, Phó Nhất mới nhấn chân ga, lại nhìn lá bùa kia, anh ta cảm thấy nó có chút vướng víu bèn tiện tay gỡ xuống, sau đó mới nổ máy.

“Không thể gỡ cái đó xuống được…”

Nguyễn Tích Thời còn chưa nói hết câu, hướng của chiếc xe bỗng dưng thay đổi khiến Nguyễn Tích Thời mất thăng bằng, cả người bổ nhào về phía cửa xe.

Đúng lúc này, một bàn tay to lớn chợt xuất hiện ôm lấy hông cô, kéo ngược cô lại.

Cánh tay vững chắc đó ôm gọn thân hình nhỏ bé của Nguyễn Tích Thời vào lòng, Phó Vân Đình hạ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Xe bỗng dưng mất lái!” Phó Nhất hoảng loạn trả lời.

Anh ta vừa ra sức giẫm phanh vừa cố gắng đảo bánh lái nhưng chẳng giúp ích được gì cả.

Bởi vì anh ta không hề hay biết rằng, con ma ban nãy đã trở lại, nó dán người lên tấm kính, bày ra tư thế vặn vẹo đến quỷ dị, cố kéo đầu xe hướng về một phía khác!

“Sắp đυ.ng phải người khác rồi!” Phó Nhất trợn trừng mắt nhìn.

Chỗ này là đường lớn, hiện còn đúng lúc đèn xanh, dòng người ùa tới từ cả hai phía.

Nếu bây giờ xảy ra va chạm, nhất định sẽ có rất nhiều người bỏ mạng.

Phó Nhất hoảng hốt tới mức mồ hôi đầy đầu, vì dùng sức quá độ mà gân xanh nổi hết cả lên nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn xe lao về phía đám đông.

“Tránh ra!” Từ phía sau truyền tới một giọng nữ trong trẻo.

Phó Nhất vô thức nghiêng người, một lá bùa tỏa ánh sáng vàng chợt bay vụt qua vai anh ta, nhắm thẳng về phía tấm kính đầu xe.

“Thiên địa tự nhiên, trảm yêu phược tà. Bát phương uy thần, hung uế tiêu tán.”

Giọng nói thanh thoát của Nguyễn Tích Thời như xuyên thủng màng nhĩ, và thần kỳ làm sao, tay lái mới nãy còn mất khống chế giờ đã có thể điều khiển lại được.

Anh ta nhanh chóng giẫm phanh, sau đó bẻ lái hết cỡ.

“Két!”

Xe phanh gấp, dừng ở ngay vạch qua đường!

“Trời má, làm tôi sợ muốn chết!”

“Thằng nào bị mù… Là xe của Tư lệnh!”

“Tư lệnh Phó ấy hả? Đi lẹ, đi lẹ thôi.”

Vừa nhìn thấy biển số xe quen thuộc, nhóm người đi đường vốn còn tính ở lại chửi đổng bỗng anh kéo tôi, tôi túm anh lũ lượt chạy biến.

Mọi người xung quanh cũng tản ra, vội vàng rời đi.

Lúc này, ba người bên trong xe mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Phó Nhất căng thẳng hít sâu một hơi, mồ hôi trên trán liên tục rơi xuống, lăn dài theo gò má, hai tay vẫn còn run run vì ban nãy đã dùng sức quá độ.

Nguyễn Tích Thời cũng như vừa trút được gánh nặng.

Loại bùa lần này phức tạp hơn lần trước, cô còn lo bản thân không sử dụng nổi hoặc nó sẽ trở nên vô dụng, không ngờ đây chỉ là một con ma nhỏ nên chẳng có sức chống cự gì, một lá bùa là đủ tiễn nó về chầu trời.

Nhưng điều này cũng chứng tỏ rằng cô cực kỳ lợi hại còn gì!

Lúc Nguyễn Tích Thời đang hơi đắc ý, cô chợt nghe thấy giọng nói lành lạnh của Phó Vân Đình: “Cô bé, sao em lại xuất hiện ở đây thế?”

Nguyễn Tích Thời ngóc đầu dậy, nhìn thấy Phó Vân Đình khép hờ mắt nhìn cô, con ngươi như phủ một màn sương, không thể đoán nổi anh đang nghĩ gì trong đầu.

Nhưng cô có cảm giác, nếu câu trả lời của mình hiện tại không thể khiến anh hài lòng, khả năng cao là cô sẽ bị anh ném ra ngoài ngay.

Song dù sao cô cũng không định gạt anh.

Cô mím môi, nghiêm túc trả lời: “Tôi tới bắt ma!”

Phó Vân Đình: “...”

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Nguyễn Tích Thời: “Ý em là, trong xe của tôi có ma hả?” Còn trùng hợp bị cô nhìn thấy nữa?

Nguyễn Tích Thời gật đầu, chỉ về phía tấm kính ở đầu xe: “Ban nãy có một con ma nằm ghé lên đó đấy, nhưng giờ nó đã bị tôi tiêu diệt rồi!”

Phó Nhất nhìn tấm kính ngăn, không khỏi rùng mình.

Nhưng Phó Vân Đình vẫn nhàn nhã như không hỏi lại: “Cô bé, hóa ra em là cô đồng hả?”

Nguyễn Tích Thời im lặng quan sát vẻ mặt của anh, đôi mắt vốn sáng ngời giờ đã hơi tối lại.

Chắc chắn là anh không tin rồi.

Bởi vì trong ấn tượng của Nguyễn Tích Thời, cậu hai nhà họ Phó là một người có tính cách quái gở, chẳng sợ bất cứ thứ gì, có thể nói là một người theo chủ nghĩa vô thần điển hình.

Vì vậy ở kiếp trước, khi thấy anh chịu nghe theo lời mấy thầy cúng, bà đồng với thiên sư, cô đã vô cùng ngạc nhiên!

Mãi sau này cô mới hiểu, hẳn lúc đó anh đã không còn cách nào khác nên mới ký thác hy vọng cuối cùng vào thứ mà trước giờ mình chưa từng tin với tâm thế được ăn cả ngã về không, cam nguyện chịu chết.

Nghĩ tới đây, trái tim Nguyễn Tích Thời lại nhói đau.

Lúc này, Phó Vân Đình quay sang nói với Phó Nhất: “Lát nữa tìm người tới kiểm tra chiếc xe này một lượt, xem thử là nơi nào có vấn đề.”

Nói đến đây, anh khựng lại, trong mắt thoáng hiện vẻ lạnh lùng: “Cả những người đã từng động vào chiếc xe này nữa, điều tra hết cho tôi!”

“Rõ!” Bấy giờ, Phó Nhất cũng đã tỉnh táo lại, lập tức ứng tiếng.

“Có kiểm tra xe cũng chẳng ích lợi gì đâu.” Nguyễn Tích Thời lại lấy ra vài lá bùa, chấp bút vẽ vài nét, sau đó đưa cho Phó Nhất: “Anh cầm theo cái này, về sau sẽ không gặp phải chuyện tương tự nữa.”

Phó Nhất thoáng do dự, nhưng nhớ lại chuyện ban nãy, anh ta quyết định nhận lấy.

Phó Vân Đình nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời, lại thấy cô cất mấy lá bùa đi, không hề có ý định vẽ tiếp, thế là chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu vô cùng.

Sao cô chỉ cho Phó Nhất mà không cho anh?